Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 97: Thu được Huyết Linh tham, nghiền chết lang hiên thuyền!

Chương 97: Thu được Huyết Linh tham, nghiền chết Lang Hiên Chu!
“Hoàng tử điện hạ, cứu ta.” Huyết Xuyên làm sao còn không hiểu ý Huyết Uyên, một mình chạy trốn hắn tuyệt đối chắc chắn chết không nghi ngờ, cho nên hắn chỉ có thể đi theo Huyết Uyên mới có một chút hi vọng sống sót.
“Ta đi ngươi đại gia, cút ngay cho ta a.” Huyết Uyên lúc này chửi ầm lên.
Tên chó chết này là muốn hại chết hắn a.
“Hai người các ngươi, một tên cũng đừng hòng chạy.” Diệp Phong dậm chân, một điểm thương mang hướng về phía Huyết Xuyên đâm tới.
Ông!
Thương mang như rồng, vô tình xuyên thủng sau lưng Huyết Xuyên.
Huyết Uyên nhìn Huyết Xuyên chết thảm trước mặt hắn, tâm thần đều run động.
Giờ phút này Diệp Phong cầm thương đứng đó, chặn đường đi của hắn lại.
“Diệp Phong, ta là hoàng tử Huyết Vân Quốc, ngươi động thủ trước đó phải suy nghĩ kỹ lại a, đừng mang phiền phức đến cho Thánh Võ Quốc.” Huyết Uyên mặt như giấy trắng, trong lời nói phát ra ý khuyên bảo nhàn nhạt.
“Ha ha, không giết ngươi thì ngươi sẽ không tìm phiền toái sao?” Diệp Phong cười lạnh một tiếng, Thiên Hoang thương đâm ra, thương mang lăng lệ lại lần nữa hiện lên.
Oanh!
Thương mang ẩn chứa linh lực cuồng bạo đánh vào thân thể Huyết Uyên, khiến đối phương bị trọng thương chỉ sau một đòn.
“A a a, Diệp Phong, Huyết Vân Quốc chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi.” Huyết Uyên mặt mày dữ tợn gầm thét lên.
Nhưng đón lấy hắn là Thiên Hoang thương xuyên thủng thân thể hắn.
“Xùy!” Diệp Phong mặt không đổi sắc rút mũi thương ra, lập tức một dòng máu tươi phun ra.
Hắn đoạt lấy nhẫn trữ vật trong tay Huyết Uyên, phát hiện bên trong có không ít linh thạch, đan dược, cùng bảy viên thú hạch và một gốc Huyết Linh tham.
Sau đó hắn lại vơ vét nhẫn trữ vật của Huyết Xuyên rồi rời khỏi nơi này.
Bên trong Huyền Võ bí cảnh cũng không cấm thiên kiêu giết chóc, bởi vì cũng không cách nào cấm chỉ.
Vì tranh đoạt các loại bảo vật, tất nhiên sẽ dẫn phát các loại tranh đấu.
Diệp Phong sau khi đánh giết hai người Huyết Vân Quốc, tiếp tục đi thẳng về phía trước, mãi cho đến khi trời tối mới dừng bước.
“Chỉ có thể tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, thuận tiện dùng luôn gốc Huyết Linh tham này.” Diệp Phong nhẹ giọng tự nói, bên trong Huyền Võ bí cảnh này cũng có một số yêu thú thiên cấp cường đại, cho dù là hắn đụng phải cũng sẽ rất phiền phức.
Chỉ là hắn tìm một vòng quanh đó đều không thấy sơn động nào, đành phải đi đến một nơi tương đối trống trải để nghỉ qua đêm.
“Chỉ có thể ở tạm đây một đêm vậy.” Diệp Phong lẩm bẩm, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lấy gốc Huyết Linh tham trong nhẫn trữ vật ra nuốt vào bụng.
Tinh lực chi lực cường đại lan tràn trong cơ thể Diệp Phong, hắn lẳng lặng cảm nhận nguồn tinh lực này đang tẩm bổ nhục thể của mình.
Linh lực của hắn tuy mạnh vượt xa người thường, nhưng phương diện phòng ngự nhục thân lại là điểm yếu.
Gốc Huyết Linh tham này vừa vặn có thể tăng cường lực phòng ngự nhục thể cho hắn.
Mặc dù sẽ không khiến phòng ngự nhục thể của hắn có bước nhảy vọt về chất, nhưng cũng có thể tăng cường đôi chút.
Ngay lúc Diệp Phong đang hấp thu dược hiệu của Huyết Linh tham, bên trong Huyền Võ bí cảnh lại diễn ra một màn truy sát.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, ngươi chạy không thoát đâu, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta đi.” Trong rừng cây bị màn đêm bao phủ, Lang Hiên Chu mắt lộ vẻ hưng phấn, phóng nhanh truy đuổi cô gái tóc vàng phía trước.
Hắn cũng không ngờ vận khí của mình lại tốt đến thế, ngày đầu tiên tiến vào Huyền Võ bí cảnh đã gặp được nữ tử tuyệt sắc nhất bên cạnh Diệp Phong.
Đêm nay hắn phải thoải mái một phen, để Diệp Phong biết hậu quả khi đắc tội hắn.
Thánh Quang Điệp nhìn Lang Hiên Chu đuổi sát không buông, nội tâm chìm xuống đáy cốc.
Nếu không phải trước khi tiến vào Huyền Võ bí cảnh nàng vừa kịp đột phá, nói không chừng sớm đã bị đối phương làm nhục.
Nhưng giờ phút này trạng thái của nàng cũng chẳng khá hơn chút nào, bộ y phục vốn lộng lẫy giờ đây loang lổ vết tích bị vuốt sói xé rách, để lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết.
Trên lưng nàng còn có một vết Thiên Lang trảo ấn sâu thấy cả xương, trông mà giật mình.
Cùng với thương thế ngày càng nghiêm trọng, nàng đã không trụ được bao lâu nữa.
Hai người một đuổi một chạy, trong rừng diễn ra cảnh tượng truy đuổi……….
Diệp Phong bỗng nhiên mở mắt, hắn vừa hấp thu xong dược hiệu của Huyết Linh tham, chợt nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc vọng tới từ cách đó không xa.
Giọng nói này hình như là của Lang Hiên Chu.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Diệp Phong, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, lao như điên về phía phát ra âm thanh.
Chỉ trong vòng hai mươi hơi thở, Diệp Phong đã thấy được một bóng hình quen thuộc.
Thánh Quang Điệp lúc này giống như một con thải điệp gần đến đường cùng, vừa khiến người ta đau lòng lại vừa khiến người ta thương tiếc.
“Lang... Hiên... Chu, ngươi chết cho lão tử!” Trong con ngươi đen nhánh của Diệp Phong tràn ngập sát ý.
Hắn sải bước lao nhanh rồi nhảy lên, Thiên Hoang thương giống như diệt thế chi thương đâm xuống từ trên không.
“Diệp Phong!” Thánh Quang Điệp thấy được bóng dáng Diệp Phong, trong đôi mắt tuyệt vọng dấy lên hi vọng.
Lang Hiên Chu sắc mặt trầm xuống, không hề sợ hãi, tung ra hai đạo Thiên Lang trảo sắc bén đón lấy thế công cuồng bạo này.
Oanh!
Một tiếng trầm đục vang dội truyền ra trong đêm tối.
“Điệp Nhi, ngươi gắng chống đỡ, đợi ta làm thịt hắn xong sẽ đến chữa thương cho ngươi.” Diệp Phong ôm chặt lấy Thánh Quang Điệp đang suýt ngã, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại đang bị thương của nàng, đặt xuống cạnh một gốc cây đại thụ.
“Ngươi... cẩn thận một chút.” Thánh Quang Điệp nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, nội tâm tràn đầy cảm giác an toàn.
“Yên tâm.” Diệp Phong xoay người lại, đôi mắt vốn ôn hòa trong nháy mắt trở nên hung ác, sát ý ngút trời điên cuồng tàn phá quanh người hắn.
“Diệp Phong, ngươi tới đúng lúc lắm, đợi lão tử phế ngươi trước, sau đó để ngươi tận mắt nhìn nữ nhân của ngươi bị ta đùa bỡn.” Lang Hiên Chu cười lạnh.
Diệp Phong này mặc dù thực lực không tệ, lại còn lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của trọng lực ý chí.
Nhưng hắn đường đường là thực lực Thiên Vũ Cảnh cấp tám đỉnh phong, ngoại trừ những thiên kiêu đã lĩnh ngộ được lực lượng ý chí hoàn chỉnh kia, không còn mấy ai có thể khiến hắn sợ hãi.
“Ngươi vẫn nên xuống địa ngục mà nằm mơ đi.” Theo tiếng nói của Diệp Phong vừa dứt.
Oanh!
Hình thức ban đầu của trọng lực ý chí bung ra, toàn bộ khu vực lập tức bị bao phủ dưới trọng lực.
Lang Hiên Chu biến sắc, mặc dù hắn đã trải nghiệm qua áp lực trọng lực trên chín tầng đài cao, nhưng trong lòng hắn vốn không hề đặt hình thức ban đầu của trọng lực ý chí mà Diệp Phong lĩnh ngộ được ngang hàng với trọng lực của chín tầng đài cao.
Nhưng khi tự mình cảm nhận thế này, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Đông!
Một thương kinh thiên động địa đâm ra từ tay Diệp Phong, Lang Hiên Chu dưới sự áp chế của trọng lực giống như một cái bia sống.
Một tiếng nổ vang lên, thân hình Lang Hiên Chu lùi gấp, khí huyết trong cơ thể cuộn trào không ngừng.
Sau một khắc!
Lực lượng Hoang chi ý chí tỏa ra, dưới cơn thịnh nộ, Diệp Phong không hề giữ lại chút nào.
Hắn muốn nghiền chết hoàn toàn tên tạp chủng Lang Hiên Chu này.
“Cái gì? Lực lượng ý chí?” Lang Hiên Chu con ngươi trợn lớn, hoảng sợ mất hồn, kinh hãi đến chết lặng hoàn toàn.
Diệp Phong này không chỉ lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của trọng lực ý chí, mà còn lĩnh ngộ ra một loại ý chí hoàn chỉnh mà hắn chưa từng thấy qua.
Một nỗi sợ hãi cực độ lan tràn trong đáy lòng hắn.
“Tạp chủng, ngươi tưởng mình rất có thực lực sao? Chết đi!” Diệp Phong sải bước tới, một luồng Hoang chi lực đủ để chôn vùi hết thảy từ Thiên Hoang thương bạo phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận