Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 472: Uy hiếp? Phản uy hiếp!

“Như Yên cô nương, cây cửu hoang cung này có thể trả lại ta rồi.” Diệp Phong nhìn dáng vẻ nữ nhân này yêu thích không buông tay cây cửu hoang cung, liền lên tiếng nhắc nhở.
Nếu là những đế binh khác, có lẽ hắn tặng thì cũng tặng rồi, chỉ là cửu hoang cung không chỉ là cực phẩm Đế binh, mà đối với hắn còn có ý nghĩa không giống bình thường.
“Vậy sao, ta trả lại ngươi ngay đây.” Cơ Như Yên mỉm cười yêu kiều, đưa cửu hoang cung tới.
Đúng lúc Diệp Phong đưa tay ra định cầm lấy, Cơ Như Yên bỗng nhiên lại rụt tay về, mà cây cửu hoang cung trong tay nàng cũng biến mất, hiển nhiên là đã vào nhẫn trữ vật.
“Như Yên cô nương, ngươi làm vậy là ý gì?” Diệp Phong nhíu mày, không biết nữ nhân này đang giở trò gì.
Chẳng lẽ còn muốn ngay trước mặt hắn, cướp đoạt cửu hoang cung hay sao.
“Diệp Phong, nghe nói ngươi từng chém giết cường giả Đế Vũ Cảnh?” Cánh môi Cơ Như Yên hơi nhếch lên, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Phải, Như Yên cô nương nếu biết thực lực của ta, vậy thì nên chủ động trả cửu hoang cung cho ta.” Diệp Phong chủ động nhắc nhở.
Nếu không phải Cơ Như Yên này là bạn tốt của Hoa Thanh Hà, hắn đã sớm động thủ rồi.
Hắn từng tìm hiểu qua thực lực của Cơ Như Yên, Thánh Võ Cảnh thập cấp đỉnh phong.
Nhưng thực lực như vậy ở trước mặt hắn, đơn giản là không chịu nổi một kích.
“Ồ? Nghe giọng điệu này của ngươi, nếu ta không trả, chẳng lẽ ngươi còn định động thủ với ta hay sao?” Cơ Như Yên khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia giảo hoạt.
Nàng thực ra muốn lĩnh giáo thực lực của Diệp Phong một chút, Quân Vũ Cảnh chém giết Đế Vũ Cảnh, cho dù là Hoa Thanh Hà nói, nàng vẫn có chút khó tin.
“Như Yên cô nương, nếu ngươi cứ như vậy nữa, đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Lông mày Diệp Phong hơi nhíu lại, giọng nói dường như có chút không kiên nhẫn.
“Ta ngược lại muốn lĩnh giáo xem, ngươi sẽ không khách khí với ta thế nào.” Giữa lúc Cơ Như Yên híp mắt mỉm cười, sức mạnh Thánh Võ Cảnh thập cấp đỉnh phong trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra.
Nàng tung một chưởng, đánh thẳng vào ngực Diệp Phong.
Lông mày Diệp Phong trầm xuống, phản ứng cực nhanh, cũng tung ra một chưởng.
Oanh!
Hai chưởng đối đầu, sắc mặt Cơ Như Yên khẽ biến, bị chưởng lực bá đạo đánh cho liên tục lùi lại phía sau, suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Phong thấy vậy thừa thế truy kích, xuất hiện bên cạnh Cơ Như Yên.
Hai tay hắn đưa ra, bắt lấy cánh tay ngọc lấp lánh ánh sáng của Cơ Như Yên, sau đó trực tiếp đè cơ thể nữ nhân này lên mặt bàn, xoay lưng về phía hắn.
“A, Diệp Phong, ngươi làm ta đau.” Môi Cơ Như Yên bật ra tiếng kêu đau, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia áp lên mặt bàn lạnh băng.
Nàng tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Phong, dường như đang trách hắn không hiểu phong tình.
Nhưng nội tâm nàng lại vô cùng chấn kinh, đây thật sự là khí tức Quân Vũ Cảnh thất cấp sao, vậy mà có thể dễ dàng chế phục nàng, một Thánh Võ Cảnh thập cấp đỉnh phong.
“Như Yên cô nương, mau giao cửu hoang cung ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Diệp Phong đè lấy thân thể mềm mại của Cơ Như Yên, hung hăng cảnh cáo.
Tư thế hiện giờ của nữ nhân này, đối với hắn thật sự quá có sức hấp dẫn.
Nhất là cặp mông cong vểnh kia, khiến người ta miên man bất định.
“Diệp Phong, nếu ngươi bằng lòng giúp ta một việc, ta sẽ trả cửu hoang cung lại cho ngươi.” Cơ Như Yên cười đầy ẩn ý, bắt đầu cò kè mặc cả.
Dù sao bảo nàng chủ động câu dẫn Diệp Phong, chuyện xấu hổ như vậy nàng sao làm được!
“Việc gì gấp, ngươi nói trước đi.” Diệp Phong nghi hoặc nhìn Cơ Như Yên, muốn hắn giúp thì cứ nói thẳng không được sao, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy.
“Diệp Phong, ta muốn ngươi làm nam nhân của ta.” Cơ Như Yên bị Diệp Phong đè có chút khó chịu, khẽ giãy giụa thân thể mềm mại để cơ thể cứng ngắc của mình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng hành động này, trong mắt Diệp Phong lại đơn giản chính là sự câu dẫn trần trụi.
Nữ nhân này không biết cứ cọ quậy vào hắn như vậy là muốn lấy mạng người ta sao.
Hơn nữa nữ nhân hại nước hại dân thế này, lại nói muốn làm nữ nhân của hắn ngay trước mặt, hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Diệp Phong, ngươi đừng hiểu lầm, ý ta là muốn ngươi giả làm nam nhân của ta.” Cơ Như Yên nhận ra lời nói vừa rồi dễ gây hiểu lầm, không khỏi giải thích.
Sau đó nàng kể rõ ràng chuyện mình sắp phải liên hôn với nhà Đoan Mộc cho Diệp Phong nghe.
Diệp Phong nghe vậy lúc này mới tỏ vẻ chợt hiểu, thì ra là muốn hắn làm bia đỡ đạn.
Hèn chi hắn thấy lạ, nữ nhân xinh đẹp như vậy làm sao lại chủ động đến với hắn được.
“Không được, việc này ta không tham gia vào.” Diệp Phong suy nghĩ một lát rồi dứt khoát từ chối.
Hắn đã chọc vào Đế tộc Triệu gia, không muốn vô duyên vô cớ lại đi chọc vào nhà Đoan Mộc nữa.
“Diệp Phong, ta đã đồng ý giúp ngươi giải quyết chuyện suất vào Tinh Vẫn bí cảnh rồi, ngươi giúp ta một chút đi mà!” Cơ Như Yên quay đầu lại liếc nhìn, trong mắt hơi nước mông lung, dường như đang làm nũng.
Cảnh này nếu bị Thánh tử của Thánh địa hay Đế tử của Đế tộc nhìn thấy, chắc chắn sẽ hâm mộ đến chảy nước miếng.
Bọn họ mà được nói chuyện với Cơ Như Yên một câu thôi cũng đủ vui đến lên chín tầng mây rồi.
Càng không thể ngờ Cơ Như Yên lại chủ động làm nũng với một nam tử.
“Không được, chuyện nào ra chuyện đó, nhân quả của việc này hơi lớn, việc khác thì ta có lẽ có thể giúp ngươi.” Diệp Phong có chút không đành lòng, nhưng vì không muốn liên lụy đến Hoa Thanh Hà và Thanh Hà Thánh địa, vẫn từ chối.
“Hừ, vậy cửu hoang cung này ta không trả lại ngươi đấy, xem ngươi làm gì được ta nào, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.” Cơ Như Yên hừ nhẹ một tiếng, có chút tức giận nói.
“Như Yên cô nương, ta không muốn đánh ngươi, cho nên xin ngươi đừng ép ta.” Cơ thể Diệp Phong nhoài về phía trước, ghé sát vào tai Cơ Như Yên, ngửi được mùi hương xử nữ tỏa ra từ mái tóc xanh, cảnh cáo.
Cơ Như Yên quay đầu đi, dường như đang tức giận, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của Diệp Phong.
Diệp Phong thấy vậy cũng nổi giận, nữ nhân này quả nhiên khó chơi, vậy cũng đừng trách hắn.
Sau một khắc!
Chỉ nghe 'Bốp' một tiếng, một âm thanh giòn giã vang lên trong phòng.
“A, Diệp Phong, ngươi là đồ khốn, đừng đánh chỗ đó.” Thân thể mềm mại của Cơ Như Yên run lên, giống như hồ ly xù lông, quay đầu lại vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Tên hỗn đản này sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
“Có trả hay không? Không trả ta đánh tiếp.” Diệp Phong hung hăng uy hiếp, nữ nhân này không dạy dỗ một phen, xem ra là không biết trời cao đất rộng.
Hắn thấy Cơ Như Yên không phản ứng, liền đánh liên tiếp mười cái!
Bốp bốp bốp!
Âm thanh giòn giã lại vang lên trong phòng.
“A, Diệp Phong, ngươi mau dừng tay, đừng đánh nữa.” Trong đôi mắt đẹp như nước hồ thu của Cơ Như Yên tràn ra nước mắt trong suốt.
Mặc dù nàng đang cầu xin tha thứ nhưng vẫn không lấy cửu hoang cung ra.
Thấy cảnh này, Diệp Phong vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, sao nữ nhân này lại cố chấp như vậy chứ.
Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ ra một cách khác, khiến hắn dừng động tác giáo huấn trong tay lại.
Hắn thả Cơ Như Yên đang bị hắn đè trên bàn ra, sau đó ôm ngang thân thể mềm mại khiến người ta muốn khinh nhờn này lên, đi về phía chiếc giường lớn cách đó không xa.
“A, Diệp Phong, ngươi muốn làm gì?” Đôi môi xinh đẹp của Cơ Như Yên bật ra tiếng kêu duyên dáng, nàng chưa bao giờ bị một nam nhân nào ôm thân mật như vậy.
Tiếng nàng vừa dứt, nàng liền bị Diệp Phong ném mạnh xuống giường.
Sau đó nàng nhìn thấy Diệp Phong đè lên người mình, khoảng cách giữa môi hai người chỉ còn một tấc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn lên.
Diệp Phong đè lên thân thể ngọc ngà mà vô số nam nhân đều muốn chạm vào này, cất giọng uy hiếp.
“Mau giao cửu hoang cung ra, nếu không ta lột sạch quần áo của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận