Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 11: Diệp gió mới vị hôn thê?

Chương 11: Vị hôn thê mới của Diệp Phong?
“Cùng ta về nhà?”
Diệp Phong nghe xong lời nói của Hỏa Thiên Nhi, hoàn toàn sững sờ.
Nữ nhân này đầu óc có phải có vấn đề không.
Hai người họ chỉ mới gặp mặt một lần, thế mà đã muốn về nhà cùng hắn, lá gan này cũng lớn thật.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Hỏa Thiên Nhi chớp mắt, trả lời đầy tự tin.
Lúc này nàng cũng đã kịp phản ứng, trước đó Diệp Phong rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng, nên nguy hiểm của nàng cũng không đáng lo ngại.
Hơn nữa nàng cũng rất tò mò, tên Diệp Phong này tu vi không cao, nhưng thực lực lại mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà được.
Quan trọng hơn nữa là, Diệp Phong này xem như ân nhân cứu mạng của nàng, món nợ ân tình này, nàng nhất định phải trả.
“Tùy ngươi vậy.”
Diệp Phong tưởng đối phương nói đùa, cũng không để trong lòng, tiếp tục đi về phía Diệp Gia.
“Này, ngươi chờ một chút, vết thương của bản tiểu thư còn chưa khỏi mà.”
Hỏa Thiên Nhi tức đến thẳng dậm chân.
Từ lúc nào mà nàng lại không có sức hấp dẫn đến thế, tên hỗn đản này lại không thèm đợi nàng một chút.
“Ta có tên, ta tên Diệp Phong.”
Diệp Phong cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt về Hỏa Thiên Nhi trước mắt, hắn vẫn thích Tô Thường Hi dịu dàng nghe lời hơn.
“Diệp Phong? Ngươi là Diệp Phong của Vân Hải Tông?”
Hỏa Thiên Nhi nghe thấy cái tên này liền lập tức hứng thú, nàng vội vàng tăng tốc, đi theo bước chân của Diệp Phong.
“Ừ!”
Diệp Phong nhẹ gật đầu, lạnh nhạt đáp lời.
Năm đó hắn rất nổi tiếng mà, lúc tám tuổi đã được trưởng lão Vân Hải Tông phá lệ nhận làm đệ tử thân truyền.
“Ta nghe người khác nói không phải ngươi vẫn luôn dừng ở Khí Võ cảnh không cách nào đột phá sao?”
Hỏa Thiên Nhi mang theo ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào gương mặt Diệp Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy tên này cũng rất đẹp trai.
Nhưng nàng bỗng nhiên nhận ra mình đang nghĩ gì trong đầu.
“Ngươi đoán xem!”
Diệp Phong đầu cũng không ngoảnh lại, nói cho qua.
“Ta biết rồi, có phải những năm nay ngươi vẫn luôn nén ép cường độ linh lực trong cơ thể.”
Trong đầu Hỏa Thiên Nhi lóe lên một tia sáng, nàng đoán.
Vừa rồi nàng còn đang nghi ngờ sao tên này có thể vượt nhiều cảnh giới như vậy, thì ra là thế.
Nàng càng nghĩ càng thấy mình thông minh.
Diệp Phong liếc mắt, không giải thích, tiếp tục đi về phía trước.
Cứ thế, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Sau hơn mười canh giờ đi đường, vào ngày thứ hai, hai người cuối cùng đã đến Thất Diệu Thành, nơi Diệp Gia tọa lạc.
Cổng thành Thất Diệu Thành.
Diệp Phong đột nhiên dừng bước. Hỏa Thiên Nhi vốn đi sát sau hắn, lúc này đang mải nhìn ngó tòa thành xung quanh nên không chú ý Diệp Phong đã dừng lại.
Ngay sau đó!
“Ái u!”
Hỏa Thiên Nhi đâm sầm vào lưng Diệp Phong, hai người có một phen tiếp xúc thân mật.
“Sao ngươi lại dừng lại?”
Hỏa Thiên Nhi thở hổn hển, trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong không trả lời, mà quay người lại hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn đến nhà ta?”
“Nói thừa, bản tiểu thư không nói đùa với ngươi.”
Hỏa Thiên Nhi hai tay chống nạnh, ngạo kiều nói.
Nghe được câu trả lời chắc chắn như vậy, sắc mặt Diệp Phong có chút kỳ quặc.
Nếu hắn cứ thế này đưa Hỏa Thiên Nhi về Diệp Gia, phụ thân hắn và gia gia sẽ không nghĩ rằng hắn đã từ bỏ Lâm Nhược Tuyết đấy chứ?
Nếu thật sự là vậy, hắn cũng hơi khó giải thích.
Ngay lúc Diệp Phong đang ngẩn người, một thanh niên áo trắng có tướng mạo đường hoàng, góc cạnh rõ ràng bỗng đi ngang qua bên cạnh hắn.
Ánh mắt thanh niên áo trắng vô tình lướt qua, đúng lúc nhìn thấy gương mặt Diệp Phong.
Hắn đột nhiên dừng lại, rồi lùi lại vài bước.
“Ồ, đây không phải thiên tài Diệp Phong của chúng ta sao? Bị Lâm Nhược Tuyết từ hôn nên phải quay về à?”
Thanh niên áo trắng phe phẩy chiếc quạt xếp, giọng điệu nhàn nhạt đầy châm chọc.
Thanh niên áo trắng này tên là Phương Hạo Nhiên, là thiếu gia của Phương gia tại Thất Diệu Thành.
Bên trong Thất Diệu Thành, có ba đại thế lực tạo thành thế chân vạc, lần lượt là Diệp Gia, Phương gia và Lưu gia.
Ba nhà này vì tranh đoạt tài nguyên trong thành nên thường xuyên có mâu thuẫn với nhau.
Diệp Phong nghe thấy giọng nói này, nhìn theo hướng âm thanh, lúc này mới phát hiện người nói chuyện lại là Phương Hạo Nhiên mà hắn đã lâu không gặp.
“Một thời gian không gặp, ngươi bây giờ trông cũng bảnh bao ra phết nhỉ.”
Diệp Phong nhàn nhạt bình luận: “Nhưng ta lại tò mò làm sao ngươi biết chuyện Lâm Nhược Tuyết từ hôn ta.”
“Ngươi nói ai bảnh bao giả tạo? Ta bây giờ là đệ tử ngoại môn xếp hạng thứ hai của Cuồng Sư Tông đấy.”
Phương Hạo Nhiên pheẩy quạt xếp, ngạo nghễ nói.
Cuồng Sư Tông cũng như Vân Hải Tông, đều là thế lực tông môn hàng đầu trong Thánh Võ quốc.
“Về phần chuyện Lâm Nhược Tuyết từ hôn ngươi, hắc hắc, bây giờ cả thành đều biết rồi, có khi chính ngươi lại là người biết sau cùng ấy chứ.”
Diệp Phong nghe vậy, trong lòng thoáng hiểu ra.
Xem ra là người của Lâm gia đã sớm đến Thất Diệu Thành tung tin tức rồi.
Nhưng nếu đã như vậy, thì việc hắn đưa Hỏa Thiên Nhi về Diệp Gia cũng chẳng còn áp lực gì nữa.
Hỏa Thiên Nhi đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người, đôi mắt hơi sáng lên, không ngờ trên người Diệp Phong này lại có tin tức bát quái như thế.
“Diệp Phong, sao chuyện ngươi có vị hôn thê lại không nói cho ta biết vậy.”
Lời nói của Hỏa Thiên Nhi lập tức thu hút sự chú ý của Phương Hạo Nhiên.
Khi Phương Hạo Nhiên nhìn thấy dung mạo và dáng người của Hỏa Thiên Nhi, trái tim hắn đập thình thịch.
Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đến vậy, dáng người nóng bỏng của đối phương khiến ánh mắt hắn lộ rõ vẻ si mê.
Hỏa Thiên Nhi nhận ra ánh mắt của Phương Hạo Nhiên, đôi mày liễu hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng hiện một tia chán ghét khó nhận ra.
“Ha ha, mỹ nữ, xin chào, ta là Phương Hạo Nhiên của Phương gia, hiện là đệ tử ngoại môn xếp hạng thứ hai của Cuồng Sư Tông.”
Phương Hạo Nhiên ý thức được mình có chút thất thố, vội điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, giới thiệu thân phận.
Đồng thời hắn còn muốn đưa tay ra nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại như không xương của Hỏa Thiên Nhi.
Hỏa Thiên Nhi lờ đi lời của Phương Hạo Nhiên, ngược lại khoác tay Diệp Phong, làm nũng nói: “Diệp Phong ca ca, sao chuyện huynh có vị hôn thê lại không nói với Thiên Nhi, Thiên Nhi sẽ không ăn dấm đâu.”
Diệp Phong bị hành động này của Hỏa Thiên Nhi làm cho ngớ ra, nữ nhân này muốn làm gì đây?
Phương Hạo Nhiên lúc này tâm trạng cũng muốn nổ tung, một nữ tử xinh đẹp hơn Lâm Nhược Tuyết gấp bội phần lại chủ động khoác tay Diệp Phong.
Tên phế vật Diệp Phong này có tài đức gì chứ.
“Vị mỹ nữ này, Diệp Phong chỉ là một tên phế vật Khí Võ cảnh, cô đừng để bị hắn lừa gạt.”
Phương Hạo Nhiên ghen tị, muốn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Phong.
“Ta rõ thực lực của Diệp Phong ca ca hơn ngươi nhiều, ta mới là vị hôn thê của chàng, không cần ngươi ở đây khoa tay múa chân.”
Hỏa Thiên Nhi ôm cánh tay Diệp Phong chặt hơn.
Diệp Phong cảm nhận được hơi thở nữ tử bên cạnh, hắn chợt hiểu ra, Hỏa Thiên Nhi này hẳn là đang trả đũa chuyện hắn trêu chọc nàng lúc trước.
Cho nên mới cố ý nói mình là vị hôn thê của hắn trước mặt Phương Hạo Nhiên, cốt để chọc tức đối phương tìm đến hắn gây sự.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng không khách sáo nữa, trực tiếp đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Hỏa Thiên Nhi.
Ngay khoảnh khắc bàn tay to lớn của hắn ôm lấy vòng eo nàng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại của Hỏa Thiên Nhi khẽ run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận