Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 367: Thiên môn môn chủ!

Chương 367: Thiên Môn môn chủ!
Thiên Long Thành, chiến thú trường!
Bởi vì chỉ còn ba ngày nữa là cuộc thi đấu Chiến thú Sư Phạm bắt đầu, trong chiến thú trường đã kín người hết chỗ, đặc biệt náo nhiệt.
Không ít chiến thú sư đều mang chiến thú mình mới chế tạo đến chiến thú trường này để tỷ thí một phen.
Dưới sự dẫn dắt của Huyết Mộ Uyển, Diệp Phong cũng đi tới chiến thú trường.
Hai người vừa đến nơi này, liền nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
“Đây là người của Huyết gia, nam tử sau lưng Huyết Mộ Uyển, chẳng lẽ lại là chiến thú sư của Huyết gia?”
Đám người không khỏi bắt đầu suy đoán.
Phải biết thành tích của Huyết gia tại kỳ thi đấu Chiến thú Sư Phạm trước cũng không mấy chói sáng, thành tích tốt nhất cũng chỉ là giành được hạng ba mà thôi, phần lớn thời gian cũng chỉ đứng hạng chót.
Diệp Phong không để ý đến những lời nghị luận này, mà là đưa mắt nhìn lên quảng trường chiến thú bên trong chiến thú trường.
Giờ khắc này trên quảng trường chiến thú, có hai chiến thú đang đối chiến, hai bên khu vực bên ngoài quảng trường có hai nam tử đang đứng, điều khiển hai chiến thú ấy.
“Người của Thiên Môn sao?”
Diệp Phong nhìn trang phục trên người một nam tử trong đó, thì thào nói nhỏ.
“Đúng vậy, thiếu chủ, trên quảng trường chiến thú này, một người trong đó chính là người của Thiên Môn. Huyết gia chúng ta tại kỳ thi đấu Chiến thú Sư Phạm trước thường xuyên phải cùng Vương gia và người Thiên Môn tranh đoạt hạng ba.”
Huyết Mộ Uyển ở một bên nhẹ giọng giải thích, có lẽ là nàng đã nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Diệp Phong, nên lại bổ sung một câu.
“Có thể giành được hạng ba tại cuộc thi đấu Chiến thú Sư Phạm đã là thành tích tốt nhất của Huyết gia ta rồi. Thực sự là chiến thú sư của Thiên Long hoàng thất cùng Chiến Thú Các quá mạnh.”
Diệp Phong nghe vậy không thể không khẽ gật đầu, hắn từ trong trí nhớ của Long Chiến Thiên biết được, Thiên Long hoàng thất ngày nay vào những năm xa xưa đã thu được truyền thừa của một vị chiến thú sư cường đại.
Thiên Long hoàng thất dựa vào phần truyền thừa này mới có thể thống ngự Thiên Long Hoàng Triều, trở thành kẻ thống trị một phương.
Mà Chiến Thú Các, là vào lúc Thiên Long Hoàng Triều mới bắt đầu thành lập, do một vị lão tổ của Thiên Long Hoàng Triều sáng lập.
Hai thế lực lớn này, bề ngoài không phải một nhà, nhưng kỳ thực người cầm quyền phía sau đều là người của Thiên Long hoàng thất.
Hai thế lực lớn sở hữu truyền thừa chiến thú sư cường đại, lại cộng thêm kinh nghiệm chế tạo chiến thú lâu năm, sao Huyết gia có thể so sánh nổi.
“Huyết Mộ Uyển, đây là chiến thú sư Huyết gia ngươi mới chiêu mộ?”
Lúc này, giọng nói của một nam tử vang lên bên tai Diệp Phong và Huyết Mộ Uyển.
Diệp Phong nghe tiếng nhìn lại, thấy một nam tử trung niên thân hình thon dài, gương mặt oai hùng.
Hắn nhìn thấy trang phục trên người nam tử trung niên, liền biết đối phương e là không phải đến để hàn huyên đơn thuần.
“Không sai, Hoàng Phủ Hào, Thiên Môn ngươi lần này cũng nên cẩn thận, đừng đến lúc đó lại được hạng năm, rồi đem mỏ quặng của Thiên Môn các ngươi thua mất.”
Huyết Mộ Uyển mấp máy đôi môi đỏ mọng, trong miệng truyền ra giọng nói mang theo một tia mùi thuốc súng.
Hoàng Phủ Hào này chính là môn chủ Thiên Môn, đối phương đi tới hàn huyên với nàng, tất nhiên là muốn đến nói móc nàng vài câu.
“Ha ha, coi như Thiên Môn ta được hạng năm, thua mất mỏ quặng thì thế nào, tối thiểu Thiên Môn ta còn có mỏ quặng để mà thua.”
“Không giống Huyết gia ngươi, nếu được hạng năm, Huyết gia ngươi ngay cả mỏ quặng cũng không có, các ngươi lấy cái gì để thua.”
Hoàng Phủ Hào sắc mặt không đổi, ngược lại cười to nói.
Lần thi đấu Chiến thú Sư Phạm này đột nhiên diễn ra sớm, cùng với việc hạng năm phải đem mỏ quặng thua cho hạng nhất, một loạt thao tác này đều ý vị sâu xa.
Hắn biết đây là Thiên Long hoàng đế Long Thác Uyên đang nhằm vào Huyết gia, điều này rất nhiều người đều có thể nhìn ra được.
Dưới tình huống này, Huyết gia tại cuộc thi đấu Chiến thú Sư Phạm chắc chắn sẽ bị Thiên Long hoàng thất nhằm vào, có lẽ Vương gia cùng Chiến Thú Các cũng sẽ nhúng tay vào.
Đến lúc đó, hắn cũng không dám chắc Thiên Môn của mình làm sao có thể giành được hạng năm.
“Cái này không cần ngươi quan tâm, Huyết gia ta nói không chừng sẽ còn nhờ dịp này mà giành lại một mỏ quặng về.”
Huyết Mộ Uyển đôi mắt đẹp hơi nheo lại, nụ cười của lão gia hỏa này khiến nàng rất khó chịu.
Nhưng nàng tin tưởng có Diệp Phong ra tay, Huyết gia nàng thế nào cũng sẽ không giành hạng năm.
“Hắc hắc, vậy chúng ta cứ rửa mắt mà chờ xem.”
Hoàng Phủ Hào cười cười, thầm nghĩ trong lòng nữ nhân Huyết Mộ Uyển này không biết tự lượng sức mình.
Huyết gia lần này có thể bảo vệ được mỏ quặng của chính mình, theo hắn thấy đã là rất tốt rồi, còn muốn giành hạng nhất, đoạt mỏ quặng của người khác, đây không phải là đang muốn ăn rắm sao.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, trên khu vực quan chiến của chiến thú trường bỗng nhiên vang lên một trận tiếng hoan hô.
Nguyên lai là đệ tử Thiên Môn đã giành được thắng lợi trong trận đối chiến.
“Huyết Mộ Uyển, nếu ngươi đã tự tin như vậy, không ngại để chiến thú sư này của Huyết gia ngươi, so tài một trận với chiến thú sư của Thiên Môn ta chứ?”
Hoàng Phủ Hào bỗng nhiên đề nghị.
“Đương nhiên, nếu Huyết gia sợ thì cũng không sao, dù sao chiến thú sư trên sân kia, trong số các đệ tử Thiên Môn ta, cũng là hết sức xuất sắc.”
“Hắn à, đã thắng liên tiếp mười trận tại chiến thú trường này rồi.”
Hoàng Phủ Hào vừa nói, vừa đặt ánh mắt lên người Diệp Phong, trong giọng nói mang theo một tia khiêu khích cùng khích tướng.
“Được, vậy thì đấu với hắn đi, xem hắn có chịu nổi uy lực chiến thú của ta không.”
Diệp Phong trầm mặc thật lâu bỗng nhiên mở miệng nói.
Huyết Mộ Uyển này tốt xấu gì cũng là tỳ nữ của hắn, kết quả người này vừa đến đã châm chọc khiêu khích hai người bọn hắn một trận, hắn cũng sẽ không nuông chiều đối phương.
“Ồ? Tốt, vậy ta đây chờ ngươi ra sân đấy.”
Khóe miệng Hoàng Phủ Hào nhếch lên một đường cong đầy vẻ nghiền ngẫm, không ngờ tiểu tử này lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Hắn cũng muốn xem xem vị chiến thú sư mới chiêu mộ này của Huyết gia có thực lực gì.
“Hoàng Phủ Hào, nếu ngươi đã tự tin vào đệ tử Thiên Môn của ngươi như vậy, không ngại chúng ta cược chút gì đó?”
Huyết Mộ Uyển nghịch ngón tay ngọc, khóe môi nhếch lên một đường cong quyến rũ.
“Hửm? Ngươi muốn cược gì?”
Hoàng Phủ Hào nghe vậy cau mày, nữ nhân này dường như có chút quá tự tin rồi.
“Cược Phiên Thiên Ấn trong tay ngươi đi, nếu ta thua, liền đem Huyết Sắc Châu trong tay ta đưa cho ngươi, thế nào?”
Trên gương mặt yêu diễm của Huyết Mộ Uyển, nở một nụ cười nhạt đầy quyến rũ.
“Cược lớn như vậy sao?”
Hoàng Phủ Hào trong lòng có chút không chắc, bắt đầu tính toán.
Phải biết bất luận là Phiên Thiên Ấn của hắn, hay là Huyết Sắc Châu trong tay Huyết Mộ Uyển, đó đều là thượng phẩm Thánh khí, giá trị liên thành.
Nữ nhân này lập tức cược lớn như vậy với hắn, khiến hắn không khỏi đánh giá Diệp Phong thêm vài lần.
“Sao nào? Không dám sao, xem ra ngươi đối với người của Thiên Môn ngươi cũng không tự tin như vậy nhỉ.”
Huyết Mộ Uyển mấp máy đôi môi đỏ, có chút khích tướng nói.
“Hừ, ngươi không cần khích ta, ta nói rõ cho ngươi biết, ta không cược với ngươi.”
Hoàng Phủ Hào suy nghĩ một lát rồi từ chối nói.
Hắn hoàn toàn không rõ thực lực chiến thú của Diệp Phong thế nào, loại chuyện không nắm chắc này hắn sẽ không làm.
“Về phần tỷ thí, đệ tử Thiên Môn ta đang ở trên sân đó, chiến thú sư Huyết gia ngươi nếu dám thì cứ lên, nếu không dám thì, ha ha...”
Hoàng Phủ Hào để lại một câu cười lạnh, rồi quay người rời đi, trở về chỗ cũ.
“Lão gia hỏa này, vậy mà không mắc mưu.”
Huyết Mộ Uyển nhìn bóng lưng rời đi của Hoàng Phủ Hào, lẩm bẩm một câu.
“Uyển Nhi, đi báo danh cho ta đi.”
Diệp Phong không hề để tâm đến vụ cá cược của hai người, hắn đang nắm giữ ba món hoang khí, làm sao thèm để mắt đến vũ khí trong tay đối phương.
“Vâng, thiếu chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận