Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 139: Cùng thanh mộng diên tiếp xúc thân mật!

Chương 139: Tiếp xúc thân mật cùng Thanh Mộng Diên!
Trên hoang đảo cách biệt.
Diệp Phong khoanh chân ngồi ở mép hoang đảo, đã một tháng trôi qua kể từ khi hắn giết chết Hồng Thương Trần.
Từ khi nảy ra ý nghĩ dùng hơi thở hoang chi làm năng lượng cho Hư Không Chiến Hạm, trong một tháng này, mỗi ngày hắn dành nửa thời gian để tu luyện ở mép hoang đảo, đồng thời cảm ngộ ý chí hoang chi.
Bởi vì khi thử nghiệm, hắn phát hiện rằng muốn thực hiện ý tưởng này, nhất định phải lĩnh ngộ ý chí hoang chi một cách cực kỳ sâu sắc.
Oanh!
Diệp Phong đột nhiên mở mắt, lực lượng ý chí hoang chi tứ trọng bung tỏa trên người hắn.
Lúc hắn còn ở Địa Võ Cảnh, đã lĩnh ngộ được ý chí hoang chi, bây giờ theo tu vi tăng lên, sự lĩnh ngộ đối với lực lượng ý chí lại càng thêm sâu sắc.
Đương nhiên, điều này cũng không thể tách rời sự trợ giúp từ hơi thở hoang chi nồng đậm trong Hoang Hải, và công pháp « Thiên Hoang Kinh » của Hoang tộc cũng góp công rất lớn.
Chỉ là hắn vẫn không có cách nào mở ra Đan Hải được nhắc đến trong « Thiên Hoang Kinh », điều này khiến hắn không khỏi nghi ngờ liệu thần thể của bản thân đã tự tạo thành Đan Hải hay không.
“Mặc kệ, bây giờ sửa chữa Hư Không Chiến Hạm mới là việc chính.” Diệp Phong đứng dậy đi về phía sơn động, lại phát hiện ánh mắt Thanh Mộng Diên nhìn hắn có chút kỳ quái.
Hắn cũng không để tâm, trực tiếp quay lại sơn động, bắt đầu chính thức sửa chữa Hư Không Chiến Hạm.
“Ý chí hoang chi tứ trọng, làm sao hắn làm được?” Thanh Mộng Diên khẽ thì thầm, như bị hóa đá.
Ngay cả người đạt tới Vương Võ Cảnh cấp mười, số người có thể lĩnh ngộ được lực lượng ý chí tứ trọng cũng vô cùng ít ỏi, đó thường là cấp độ mà cường giả Hoàng Võ Cảnh mới có thể chạm tới.
Huống chi đây lại là ý chí hoang chi cực kỳ khó lĩnh ngộ trong số các loại lực lượng ý chí.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phong đã bày ra lại một trận pháp chuyển hóa năng lượng bên trong Hư Không Chiến Hạm.
Trận pháp này không chỉ có thể dùng linh thạch làm năng lượng, mà còn có thể hấp thụ hơi thở hoang chi để làm nguồn năng lượng.
Đương nhiên, nếu sử dụng đồng thời cả hai loại năng lượng, tốc độ bộc phát của Hư Không Chiến Hạm có lẽ sẽ càng nhanh hơn.
“Mộng Diên cô nương, ta đã sửa xong Hư Không Chiến Hạm rồi, hay là chúng ta cùng đi thử xem sao.” Diệp Phong đi ra khỏi sơn động, nhìn Thanh Mộng Diên vẫn còn đang ngây người mà nhắc.
“Hử? Ngươi đã sửa xong rồi ư?” Đồng tử Thanh Mộng Diên rung động dữ dội, chuyện này phải cần đến Trận Pháp Sư lục giai mới có thể làm được, vậy mà Diệp Phong đã làm được ư?
“Chắc là sửa xong rồi, nếu Mộng Diên cô nương không yên tâm, ta sẽ tự mình thử trước một lần.” Diệp Phong tuy rất tự tin vào bản thân, nhưng cũng không nói lời quá chắc chắn.
Hắn leo lên Hư Không Chiến Hạm, trực tiếp tiến hành điều khiển.
Oanh!
Theo hơi thở hoang chi xung quanh bị trận pháp trong Hư Không Chiến Hạm hấp thụ, Hư Không Chiến Hạm cất cánh bay lên, lao về phía bầu trời.
Sau đó, Diệp Phong lại lấy ra linh thạch, rót năng lượng linh thạch vào trong trận pháp, Hư Không Chiến Hạm đột nhiên bộc phát ra tốc độ nhanh hơn.
Thanh Mộng Diên nhìn Hư Không Chiến Hạm đang lượn vòng trên đỉnh đầu, trong lòng rung động không ngừng.
Vậy mà thật sự đã sửa xong rồi, với lại tốc độ này hình như còn nhanh hơn trước nữa.
Sau khi Diệp Phong bay một vòng quanh hoang đảo, liền đáp xuống trở lại.
“Mộng Diên cô nương, ngươi đến điều khiển đi, chúng ta rời khỏi nơi này thôi.” Mặc dù hơn một tháng sớm chiều bầu bạn cùng Thanh Mộng Diên trên hoang đảo này rất tốt đẹp, nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Được!” Thanh Mộng Diên hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng.
Hơn một tháng trôi qua mà nàng vẫn không chờ được đội cứu viện, khiến nàng nhận ra Lam Nhi có khả năng đã bị bắt.
Nàng nhất định phải nhanh chóng trở về Thanh Long Môn, cứu Lam Nhi ra.
Tuy nhiên, lúc rời đi, nàng quay đầu nhìn lại cái sơn động không lớn kia, nơi nàng và Diệp Phong đã chung sống hơn một tháng, giống hệt như mái ấm nhỏ của hai người.
“Diệp Phong, ta muốn quay về Thanh Long Môn trước, nếu ngươi không có nơi nào để đi, có thể cân nhắc gia nhập Thanh Long Môn của chúng ta.” Thanh Mộng Diên vừa nói vừa leo lên Hư Không Chiến Hạm.
Chỉ là nàng đột nhiên nhận ra Hư Không Chiến Hạm có hơi chật chội khi chở hai người.
“Mộng Diên cô nương, ngươi ngồi phía trước, ta ngồi phía sau nhé.” Diệp Phong cũng nhận ra vấn đề này, trong không gian như vậy, hai người khó tránh khỏi có những va chạm thân thể.
Chỉ có điều hắn không quen thuộc với Hoang Hải, nên chỉ có thể để Thanh Mộng Diên điều khiển.
“Ừm!” Thanh Mộng Diên nhẹ giọng đáp lại, sau đó điều khiển Hư Không Chiến Hạm rời khỏi hoang đảo..........
Bên trong Hư Không Chiến Hạm vốn không rộng rãi, vì hai người tiếp xúc thân thể, một bầu không khí ngượng ngùng bắt đầu lan tỏa.
Diệp Phong nhìn giai nhân ở gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay là có thể ôm lấy, nội tâm không khỏi dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Mặc dù Thanh Mộng Diên chỉ im lặng ngồi đó, nhưng bóng lưng mê người kia lại khiến hắn nảy sinh vô vàn tưởng tượng.
Tê...
Nếu như có thể ở bên trong chiếc Hư Không Chiến Hạm này mà..., Diệp Phong không dám nghĩ tiếp nữa, cứ nghĩ nữa là hắn thật sự không kìm chế được mất.
“Mộng Diên cô nương, đám người Hoang Lang Hải Đạo Đoàn tại sao lại muốn bắt ngươi?” Diệp Phong chỉ có thể dùng cách nói chuyện để chuyển dời sự chú ý.
Lúc này Thanh Mộng Diên cũng đang có chút cảm xúc khác lạ, nghe lời Diệp Phong nói xong, nàng đè nén hết thảy những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.
“Hoang Lang Hải Đạo Đoàn hẳn chỉ là nhận tiền làm việc, kẻ thật sự muốn bắt ta có lẽ là Bạch Hổ Môn.”
Bạch Hổ Môn?
Nghe thấy ba chữ này, ánh mắt Diệp Phong hơi ngưng lại.
Hắn từng nghe lão nhân trên hoang đảo kể rằng, ở vùng đất Đông Hoang có bốn thế lực đứng đầu nhất, lần lượt là Thanh Long Môn, Bạch Hổ Môn, Chu Tước Môn và Huyền Võ Môn.
Về phần mối quan hệ giữa các thế lực này, hắn hoàn toàn không rõ.
“Ngươi đến từ Càn Vực, có lẽ không rõ mối quan hệ giữa Thanh Long Môn và Bạch Hổ Môn.” Thanh Mộng Diên chậm rãi mở lời giải thích.
“Ngàn năm trước, Bát Hoang có một thế lực khiến rất nhiều thế lực lớn phải kiêng dè, đó chính là Hoang tộc. Vô số thế lực kinh sợ trước sự lớn mạnh không ngừng của Hoang tộc, vì vậy đã lập liên minh để huyết chiến với Hoang tộc.” “Lão tổ Thanh Long Môn của ta lúc trước, vì từng chịu ân huệ của tộc trưởng Hoang tộc là Hoang Thiên Hữu, nên không muốn dẫn dắt Thanh Long Môn tham gia trận chiến đó. Nhưng Hoang tộc dù mạnh, trận chiến đó lại liên lụy đến hơn bảy thành thế lực lớn trong Bát Hoang tham chiến.” “Năm đó Hoang tộc dù sở hữu bát đại hoang khí, nhưng dưới sự vây quét của nhiều thế lực, cũng chịu tổn thất nặng nề. Lão tổ Thanh Long Môn của ta vì báo ân, đã rời khỏi Thanh Long Môn, một mình tham gia vào trận huyết chiến đó.” “Trong trận chiến đấu cuối cùng đến mức 'giết đỏ cả mắt' đó, lão tổ Thanh Long Môn của ta đã 'đồng quy vu tận' cùng một vị lão tổ của Bạch Hổ Môn đương thời, từ đó hai thế lực chúng ta kết thù oán.” “Mà trong những năm gần đây, Bạch Hổ Môn dựa vào hoang khí - Hoang Nhân Đỉnh, đoạt được từ tay Hoang tộc năm đó, cũng ngày càng trở nên phách lối.”
Diệp Phong yên lặng lắng nghe Thanh Mộng Diên kể lại, trong lòng nắm bắt được nhiều thông tin hữu ích.
“Ngươi nói tộc trưởng Hoang tộc năm đó tên là gì?”
Nghe câu hỏi này của Diệp Phong, Thanh Mộng Diên quay đầu lại đáp: “Theo ghi chép của Thanh Long Môn chúng ta, tên là Hoang Thiên Hữu, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Diệp Phong đè nén sự chấn kinh trong lòng, bởi vì tên thật của Thiên Hoang lão nhân chính là Hoang Thiên Hữu.
Hắn không tin rằng trong Hoang tộc lại có một người trùng tên trùng họ với tộc trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận