Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 356: Huyết không dấu vết mời chào!

Chương 356: Huyết Vô Ngấn mời chào!
Trên quảng trường Khách Khanh Viện.
Đông đảo Khách Khanh của Huyết gia nhìn Diệp Phong với vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt đều mang một tia trêu tức.
Tiểu tử này có thể trấn định như thế mà ở lại đây, cũng khiến bọn hắn có chút bất ngờ.
Nhưng tiểu tử này e rằng vẫn chưa ý thức được, đối thủ mà hắn sắp phải đối mặt đều là cường giả đỉnh cao bên trong Khách Khanh Viện của bọn họ.
“Ừm? Nơi này đã xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt như vậy?” Lúc này, một vị nam tử khí độ bất phàm chậm rãi đi vào trong Khách Khanh Viện.
Đông đảo Khách Khanh của Huyết gia nhìn thấy người nọ, ánh mắt lập tức trở nên cung kính.
Bởi vì vị nam tử này chính là thiên kiêu của Huyết gia, Huyết Vô Ngấn.
Huyết Vô Ngấn không chỉ có thực lực cường đại, cha hắn còn là Đại trưởng lão Huyết gia, thân phận hắn cao quý, là sự tồn tại mà bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Vô Ngấn công tử, Khách Khanh viện này mới vừa tới một người mới, nói muốn lập quy củ cho đám lão nhân chúng ta.” Một vị nam tử chạy nhanh đến bên cạnh Huyết Vô Ngấn, cung kính kể lại chuyện xảy ra trước đó.
Bọn hắn mặc dù là Khách Khanh của Huyết gia, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt người Huyết gia, mà Huyết Vô Ngấn chính là một đối tượng rất tốt để bọn hắn nịnh bợ.
Huyết Vô Ngấn nghe người này miêu tả xong, trong ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Phong, tâm tư trong lòng bắt đầu hoạt động.
Tôn Võ Cảnh nhất cấp lại có thể đánh bại người Tôn Võ Cảnh bát cấp, đây là chuyện hắn chưa từng nghe qua.
Người này nếu thật sự có bản lĩnh đó, bên cạnh hắn vừa hay còn thiếu một người hộ vệ thân cận, hắn tin rằng lời mời chào của hắn, người này sẽ không từ chối.
Đang lúc hắn thầm suy nghĩ, trong sân Khách Khanh Viện, hai bóng người đi ra, một người trong đó còn lớn tiếng la hét.
“Ai là Diệp Phong, mau đứng ra cho lão tử, lão tử cũng muốn xem xem ngươi làm sao đánh phục được ta.” Hổ Anh Kiệt bước nhanh ra, theo sau là nam tử đã cãi lộn với Diệp Phong trước đó.
“Hổ Ca, chính là tiểu tử đó.” Nam tử chỉ tay về phía Diệp Phong đang khoanh chân ngồi ở một khu vực trong quảng trường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hổ Anh Kiệt này chính là tu vi Tôn Võ Cảnh thập cấp, trong toàn bộ Khách Khanh Viện của bọn họ cũng là cường giả xếp trong năm vị trí đầu.
“Ha ha, do Hổ Anh Kiệt xuất thủ, tiểu tử này phải xui xẻo rồi.” “Ai bảo hắn kiêu ngạo như vậy, không coi đám lão nhân chúng ta ra gì, nên hảo hảo dạy dỗ hắn một trận.” “Đúng vậy, còn muốn lập quy củ cho chúng ta, thật đúng là 'đảo ngược thiên cương'.” Đông đảo Khách Khanh Huyết gia mặt lộ nụ cười, chờ xem Diệp Phong bị dạy dỗ.
Bọn họ trước kia cũng là người mới, kết quả bị lão nhân nghiền ép, mà bây giờ bọn họ đã trở thành lão nhân của Khách Khanh Viện, đối với loại chuyện vả mặt bọn họ thế này, tự nhiên là không ưa.
Diệp Phong nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở mắt.
“Ngươi là người mạnh nhất trong Khách Khanh Viện này?” Diệp Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đánh giá nam tử phía trước.
“Lão tử là Hổ Anh Kiệt, tu vi Tôn Võ Cảnh thập cấp, sao nào, tiểu tử ngươi lẽ nào lại xem thường ta?” Hổ Anh Kiệt nhíu mày, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo.
Hắn ra tay, đủ để dạy dỗ tên tiểu tử này, hắn còn sợ người này không dám ứng chiến.
“Ngươi không được, gọi người mạnh nhất trong Khách Khanh Viện các ngươi ra đây đi.” Diệp Phong duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Ồ!
Lời này của Diệp Phong vừa nói ra, toàn trường xôn xao, như làm dấy lên ngàn lớp sóng.
Lời nói cuồng vọng đó, động tác khiêu khích kia, trực tiếp đốt lên cơn phẫn nộ của đông đảo Khách Khanh Huyết gia.
Diệp Phong này lại phách lối đến mức độ này, trực tiếp muốn đánh người mạnh nhất trong Khách Khanh Viện của bọn họ.
“Thú vị!” Huyết Vô Ngấn cười nhẹ một tiếng, lặng lẽ quan sát tình hình phát triển.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy tiểu tử này có chút cuồng vọng không có giới hạn.
“Diệp Phong, ngươi xem thường ta? Ta mặc dù không phải người mạnh nhất trong Khách Khanh Viện, nhưng lão tử cũng xếp được vào năm vị trí đầu.” Đôi mắt hổ của Hổ Anh Kiệt bùng cháy lửa giận, hắn bị một người mới xem thường, đối với hắn mà nói quả thực là một sự sỉ nhục lớn lao.
“Ta đã nói ngươi không được, ngươi cứ gọi thẳng người mạnh nhất trong Khách Khanh Viện ra đi, ta sợ đánh bại ngươi xong, đến lúc đó lại có người khác ra, ta ngại phiền phức.” Vẻ mặt Diệp Phong lúc nói chuyện còn mang theo một tia lười biếng.
“Oa nha nha, Diệp Phong, ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay để ta hảo hảo dạy dỗ ngươi một trận.” Hổ Anh Kiệt hoàn toàn không nhịn được nữa, hắn bùng nổ khí tức Tôn Võ Cảnh thập cấp, sau đó thân hình như một con 'mãnh hổ xuống núi', lao về phía vị trí của Diệp Phong.
Trong lúc lao đi, năm ngón tay hắn cong lại thành trảo, xé rách không khí, hóa thành hai vuốt hổ sắc bén, phát động tấn công cuồng mãnh.
Diệp Phong thấy đối phương đánh tới, nét mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, linh lực trong cơ thể hắn dâng lên, sau đó đưa tay điểm một chỉ.
Đùng!
Một luồng chỉ kình đen kịt quỷ dị bắn ra từ đầu ngón tay Diệp Phong.
Một chỉ này, chính là Đế cấp công pháp 'Cửu Kiếp Lôi Cương chỉ' mà Diệp Phong tu luyện trước đó, sau khi dung hợp với pháp tắc quỷ dị mà hắn lĩnh ngộ ra, thi triển ra đòn công kích này, có thể nói là cường đại không gì sánh được.
“Ừm? Hổ Khiếu trảo!” Hổ Anh Kiệt đã nhận ra đòn công kích Diệp Phong thi triển không tầm thường, thế là vận dụng võ kỹ của mình.
Chỉ thấy hai trảo của hắn huy động, sức mạnh Hổ Khiếu bùng nổ nơi đầu ngón tay, vuốt hổ sắc bén xé rách khí lưu và không gian, cũng mang theo tiếng Hổ Khiếu vang vọng truyền ra, thanh thế cực kỳ lớn.
Huyết Vô Ngấn cùng đông đảo Khách Khanh Huyết gia, giờ phút này đều mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người giao đấu.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy hai luồng sức mạnh chạm nhau, mắt họ đột nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy luồng chỉ kình đen kịt, như bàn tay trời xanh giáng xuống, lúc va chạm với 'Hổ Khiếu trảo' mà Hổ Anh Kiệt thi triển, đã bộc phát ra lực lượng kinh khủng.
Dưới uy lực của một chỉ rung động lòng người này, đòn tấn công Hổ Anh Kiệt thi triển ra lập tức tan tác, thân thể hắn như con muỗi giữa không trung, trực tiếp bị luồng chỉ kình kia đánh bay ra ngoài.
Dưới sức mạnh khổng lồ này, thân thể Hổ Anh Kiệt hung hăng đập mạnh vào chiến đài ở trung tâm quảng trường, làm chiến đài kiên cố lõm thành một cái hố sâu.
Giờ khắc này, toàn bộ Khách Khanh Viện rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Tất cả mọi người kinh hãi trước thực lực Diệp Phong thể hiện đến mức mắt trợn trừng, cổ họng như bị siết chặt, không thốt ra được tiếng nào.
Hổ Anh Kiệt Tôn Võ Cảnh thập cấp, vậy mà cũng không phải đối thủ một chiêu của Diệp Phong này, vậy trong Khách Khanh Viện của bọn họ, còn ai là đối thủ của hắn nữa.
“Ta đã nói ngươi không được, ngươi lại không tin, bây giờ còn ai muốn nói chuyện quy củ với ta nữa không?” Diệp Phong nhíu mày, giọng nói bình thản lại vang lên như sấm bên tai mọi người.
Rõ ràng là giọng nói bình thản như vậy, nhưng giờ phút này trong tai mọi người lại như sấm sét, đinh tai nhức óc.
Nếu Huyết Mộ Uyển ở đây, nàng giờ phút này chắc chắn có thể nhận ra Diệp Phong bây giờ đã có chút mất kiên nhẫn.
“Ha ha, tốt, thực lực thật kinh người! Diệp Phong phải không, có hứng thú trở thành cận vệ của ta không?” Lúc này, Huyết Vô Ngấn đã định thần lại sau cơn chấn kinh, cười lớn.
Thực lực của người này khiến hắn cũng không nhịn được mà muốn tiến hành mời chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận