Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 495: Chém giết Tư Không Tĩnh!

Chương 495: Chém giết Tư Không Tĩnh!
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét kèm tia chớp vang lên ở chân trời, tiếng sấm xuyên thấu tầng mây dày đặc, phảng phất Lôi Thần đang gào thét giận dữ.
Chỉ thấy Tư Không Tĩnh cầm Lôi Đình Châu trong tay, dẫn Cửu Thiên Huyền Lôi từ chân trời rơi xuống, đem lực lượng Lôi Đình kinh khủng này rót vào phía trên Lôi Đình chiến trận.
Theo đó, một thân ảnh hư ảo tràn ngập Lực Lượng Lôi Đình hiện lên phía trên đỉnh đầu mọi người Tư Không gia.
Thân ảnh này cao lớn uy mãnh, ánh mắt bễ nghễ, cầm Lôi Thần Chùy trong tay, miệt thị Diệp Phong phía trước.
“Lôi Thần gào thét!”
Dưới sự thao túng của Tư Không Tĩnh, thân ảnh hư ảo cầm Lôi Thần Chùy đập một chùy về phía Diệp Phong. Lực Lượng Lôi Đình đi đến đâu, không gian nơi đó đều vỡ vụn, phát ra tiếng nổ lốp bốp.
Ánh mắt Diệp Phong trầm xuống, càn khôn kính trên tay loé ra tia sáng, hấp thu hết lực lượng Lôi Đình cuồng bạo kia.
Lôi Đình chiến trận do mười lăm người Tư Không gia kết thành này, cộng thêm gia trì của trung phẩm Đế binh Lôi Đình Châu, uy lực bộc phát ra của nó, ngay cả cường giả Đế Vũ Cảnh tam cấp cũng phải tránh né mũi nhọn.
Hắn tuy mạnh, nhưng nếu không dùng càn khôn kính, cũng khó mà ngăn lại được công kích này.
“Cái gì?”
Tư Không Tĩnh thấy Diệp Phong vậy mà đỡ được một kích này, đôi mắt đẹp trừng lớn, từ bờ môi bật ra âm thanh khiếp sợ không gì sánh nổi.
Sau đó nàng rất nhanh liền phản ứng lại, đây là uy năng của Đế binh trong tay Diệp Phong.
“Lại ăn ta một chùy!”
Tư Không Tĩnh thao túng Lôi Đình hư ảnh, lại lần nữa đập tới hướng Diệp Phong.
Đế binh trong tay Diệp Phong này tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không mạnh bằng Lôi Đình Châu của nàng.
Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, càn khôn kính loé ra tia sáng, đem lực lượng Lôi Đình vừa hấp thu bắn ngược trở về.
Ầm ầm!
Trên bầu trời lôi quang giao thoa, bộc phát ra dao động năng lượng vô tận.
Tư Không Tĩnh thấy công kích của nàng lại bị Diệp Phong cản lại, lại lần nữa điên cuồng tấn công.
Sức mạnh phản ngược công kích của càn khôn kính này chắc chắn có hạn, nàng phải dùng sức mạnh cực lớn để triệt để phá huỷ nó.
Oanh!
Dưới những lần đối đầu liên tiếp, Tư Không Tĩnh có thể cảm nhận được uy lực càn khôn kính trong tay Diệp Phong càng ngày càng yếu đi, điều này khiến nàng không khỏi nở nụ cười lạnh.
“Diệp Phong, ngươi chẳng qua chỉ đang giãy chết mà thôi, từ bỏ chống cự đi.” Tư Không Tĩnh vừa tấn công, vừa định dùng lời nói phá hủy phòng tuyến trong lòng Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn càn khôn kính ánh sáng ảm đạm trong tay, khẽ thở dài, nếu cứ tiếp tục như thế này, càn khôn kính này sẽ bị hủy mất.
Ngay lúc hắn định lấy cửu hoang cung ra để phá địch, thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng trong cơ thể phá thể mà ra.
Oanh!
Một luồng khí tức Quân Vũ Cảnh cấp tám nở rộ trên người Diệp Phong.
Hắn đột phá!
“Cái gì?”
Đôi mắt đẹp của Tư Không Tĩnh trừng lớn, vô cùng kinh ngạc và chấn kinh.
Diệp Phong này vậy mà lại đột phá vào lúc chiến đấu.
Cơ Như Yên và người Cơ gia đang lo lắng cho an nguy của Diệp Phong cũng đều trợn mắt há mồm.
Diệp Phong cảm nhận được lực lượng cường đại này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Lúc trước hắn đã mơ hồ cảm giác có dấu hiệu đột phá, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút thời cơ. Bây giờ đột phá ngay lúc chiến đấu khiến chính hắn cũng có chút bất ngờ.
“Phá cho ta!”
Diệp Phong quát lớn một tiếng, thúc giục càn khôn kính, đem lực lượng Lôi Đình đã hấp thu bắn ngược trở về.
Mà phương hướng hắn đánh tới chính là chỗ yếu nhất của Lôi Đình chiến trận.
“Ngăn lại cho ta.” Tư Không Tĩnh khẽ quát một tiếng, thúc giục toàn lực để ngăn cản.
Nhưng Diệp Phong đã đột phá thực lực, sức mạnh hắn bùng nổ ra đã vượt xa lúc trước.
Oanh!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, Lôi Đình chiến trận do mười lăm người Tư Không gia kết thành trực tiếp giải thể, tất cả mọi người đều chịu tổn thương nghiêm trọng.
“Khụ khụ!”
Tư Không Tĩnh ho ra máu tươi, Lôi Đình chiến khải trên người vỡ vụn, lộ ra một chút xuân quang.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Phong tràn ngập sự sợ hãi đậm đặc và không thể hiểu nổi.
Gia hỏa này làm sao biết được chỗ yếu của Lôi Đình chiến trận bọn họ.
“Đã thua rồi, vậy thì chết đi.” Diệp Phong bước ra một bước, lao về phía đám người Tư Không gia, muốn trảm thảo trừ căn.
“Diệp Phong, tộc trưởng Tư Không gia của ta đang ở bên ngoài, cho dù ngươi lấy được cây bồ đề cũng không thể bình yên rời đi.” “Không bằng ngươi cưới ta, kết thành thông gia với Tư Không gia chúng ta, như vậy đôi bên chúng ta đều vui vẻ.” Trong đôi mắt đẹp của Tư Không Tĩnh thoáng qua một nét bối rối, nhưng vẫn định dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ.
Diệp Phong không hề động lòng trước điều đó, hắn trực tiếp chém giết mười bốn người Tư Không gia, sau đó một tay bóp lấy cổ Tư Không Tĩnh, nhấc nàng lên giữa không trung.
“Ngươi quả thật có chút tư sắc.” Diệp Phong không chút che giấu đánh giá thân thể mềm mại này.
Tư Không Tĩnh nghe vậy, nội tâm hơi vui mừng, nàng dường như có hy vọng sống sót, nhưng lời kế tiếp của Diệp Phong khiến sắc mặt nàng chợt cứng đờ.
“Nhưng lão tử chướng mắt.” Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên một đường cong khinh thường, sau đó trực tiếp bóp gãy cổ Tư Không Tĩnh.
“Ách...” Hai mắt Tư Không Tĩnh lồi ra, hai chân vô lực đạp giữa không trung, cuối cùng hoàn toàn mất đi khí tức.
“Chỉ với nhan sắc này của ngươi mà cũng đòi so với Như Yên.” Diệp Phong đoạt lấy Lôi Đình Châu, sau đó ném thi thể Tư Không Tĩnh ra như ném rác.
Mọi người Cơ gia thấy Tư Không Tĩnh cứ thế chết đi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Ngược lại, Cơ Như Yên lại mỉm cười yêu kiều, nội tâm dâng lên sự ngọt ngào khi được khen ngợi.
“Như Yên, ngươi đem những quả Bồ Đề này phân phát cho người Cơ gia đi.” Diệp Phong lấy ra một ít Bồ Đề quả, giao vào tay Cơ Như Yên.
Bất kể là người đã đột phá Đế Vũ Cảnh hay chưa, mỗi người đều có một quả.
Đám người Cơ gia nghe vậy, hô hấp tức thời trở nên dồn dập. Diệp Phong này dù thu được cả một cây bồ đề cùng rất nhiều Bồ Đề quả, nhưng không ngờ lại hào phóng với bọn họ như vậy.
“Được!” Cơ Như Yên nhận lấy Bồ Đề quả, sau đó bắt đầu phân phát cho đám người Cơ gia.
“Cảm tạ Diệp công tử.” Đám người Cơ gia cảm kích hô lớn.
Bồ Đề quả này bất luận là tự dùng hay đem đi bán, đều có giá trị không nhỏ.
“Không sao cả, Như Yên là nữ nhân của ta, chúng ta cũng xem như người một nhà.” Diệp Phong ôm Cơ Như Yên, phóng khoáng cười nói.
Sau đó hắn nhìn quanh, phát hiện Ngân Nguyệt Thiên Lang gia hỏa này đã chạy trốn mất.
Hắn cũng không quá để tâm đến việc này, chuyến đi này hắn đã lấy được Bồ Đề quả mong muốn, còn vượt ngoài dự đoán của hắn nữa.
“Bí cảnh này còn hai ngày nữa là kết thúc, các ngươi có thể tự đi tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, nhưng nếu gặp phải người Tư Không gia thì phải cẩn thận.” “Mỗi người Tư Không gia bọn họ đều có một viên Nhiên Huyết Đan trong tay.” Diệp Phong nhìn đám người Cơ gia rồi dặn dò.
Dưới sự nhắc nhở của Diệp Phong, một số người Cơ gia kết bạn rời đi tìm cơ duyên, một số khác thì ở lại tại chỗ chờ bí cảnh kết thúc.
Dù sao nhận được một quả Bồ Đề quả đã là thu hoạch khá lớn rồi.
“Như Yên, chúng ta đi thôi. Ta cũng muốn dùng một viên Bồ Đề quả để tiến hành cảm ngộ, ngươi giúp ta hộ pháp.” Diệp Phong dắt tay Cơ Như Yên, đi đến một khu rừng yên tĩnh.
Triệu Thiên Hà và Đoan Mộc Lỗi, hai lão già này, vẫn còn ở bên ngoài bí cảnh.
Nếu bọn họ biết Triệu Quân và Đoan Mộc Lâm đã chết, rất có thể sẽ tìm đến gây phiền phức cho hắn. Hắn muốn dựa vào Bồ Đề quả để cảm ngộ một phen, chuẩn bị tiếp tục đột phá.
Cơ Như Yên ngoan ngoãn đi theo Diệp Phong, nội tâm mơ hồ có chút mong đợi.
Lần này chắc sẽ không có ai quấy rầy hai người bọn họ làm chuyện chính nữa đâu nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận