Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 215: Thời cơ, Tử Đồng nữ tử!

Chương 215: Thời cơ, nữ tử Đồng Tử Tím!
“Diệp Hoang là Diệp Phong?”
Hoang Ẩn Nam trong lòng giật mình, tên của Diệp Phong đã hai lần gây chấn động bát hoang, ngay cả hắn cũng phải khâm phục không thôi.
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu, khí tức bộc phát ra lúc chiến đấu sẽ không thể giả mạo được, điểm này Hoang Ỷ Yên đã tận mắt nhìn thấy.
Hoang Thiên Tuyệt dường như nhìn ra được suy nghĩ của con trai hắn, cười nói: “Chuyện mà ngươi cho là không thể nào, lại hoàn toàn có khả năng xảy ra trên người Diệp Phong.”
“Trước Diệp Phong, ngươi có tin chuyện lấy thiên vũ chi lực trảm hoàng không?”
“Ngươi có tin một người chỉ là Vương Võ Cảnh, lại có thể cướp đi hoang khí trước mặt đông đảo cường giả tôn võ cảnh rồi thuận lợi đào thoát không?”
“Còn có lời đồn nói Diệp Phong có thể không sợ hoang chi khí tức, vượt qua hoang biển, những chuyện như vậy trước đây ngươi có tin không?”
Lời nói của Hoang Thiên Tuyệt khiến Hoang Ẩn Nam trầm mặc.
Đúng như lời phụ thân hắn nói, những chuyện Diệp Phong làm ra đều phá vỡ nhận thức của tất cả bọn họ.
“Nam Nhi, ngày mai ngươi đi dò xét Diệp Hoang một phen, lúc cần thiết có thể bạo lộ thân phận của mình.”
Hoang Thiên Tuyệt lại mở miệng lần nữa, những điều hắn biết nhiều hơn con trai hắn nghĩ.
Hắn biết được từ miệng lão tổ Hoang tộc là Hoang Thiên Cơ, rằng Diệp Phong này có quan hệ với Hoang tộc bọn họ.
“Phụ thân, chuyện này...”
Hoang Ẩn Nam muốn nói lại thôi, hắn không sợ bạo lộ thân phận trước mặt Diệp Hoang, chỉ là phụ thân hắn liệu có chắc chắn với phán đoán của mình như vậy không!
“Nam Nhi, có một chuyện còn chưa nói cho ngươi, trải qua các cao tầng Hoang tộc chúng ta nhất trí thương lượng, Hoang tộc ta đã yên lặng ngàn năm, cũng nên tái xuất để báo huyết cừu năm đó.”
Giọng của Hoang Thiên Tuyệt đột nhiên trở nên tàn nhẫn: “Bây giờ Hoang tộc ta chỉ thiếu một cơ hội, một thời cơ để tuyên chiến với các thế lực lớn ở bát hoang.”
Hoang Ẩn Nam nghe vậy ánh mắt rung động mạnh, máu trong lòng ẩn ẩn sôi trào lên. Hoang tộc của hắn đã yên lặng ngàn năm, cuối cùng cũng phải hướng thế nhân tuyên cáo sự trở về đầy cường thế của Hoang tộc sao!
“Phụ thân, ta đã biết.”
“Lui xuống đi, Hoang tộc ta nên khiến cho những thế lực ở bát hoang kia run rẩy.”
Hoang Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lộ vẻ mong chờ.
Ngày này, hắn đã đợi quá lâu rồi.
Bây giờ chỉ thiếu một thời cơ thích hợp, để tuyên cáo với các thế lực lớn ở bát hoang về sự trở lại của bọn họ....................
Ngày thứ hai!
Diệp Phong vừa tỉnh lại sau khi tu luyện, liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Hắn đi tới cửa, mở cửa phòng.
“Nam đại ca, có chuyện gì sao?”
Diệp Phong nhìn Hoang Ẩn Nam ở ngoài cửa, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Diệp Hoang huynh đệ, ngươi hẳn là lần đầu tiên tới Hoang bắc thành nhỉ? Trong thành này có không ít chuyện thú vị, có muốn cùng ta ra ngoài dạo chơi không?”
Hoang Ẩn Nam cười mời.
“Được, đã nam đại ca mời, vậy thì đi xem xem một chút.”
Diệp Phong suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Hắn cũng đang muốn đi dạo trong thành này, hỏi thăm một chút xem có tung tích tàn đồ hay không.
“Diệp Hoang huynh đệ sảng khoái, vậy chúng ta đi thôi.”
Hoang Ẩn Nam cười lớn một tiếng, đi phía trước dẫn đường.
Diệp Phong đi theo phía sau, hai người một trước một sau rời khỏi trụ sở Vân Yên Dung Binh Đoàn, đi đến đường phố bên trong Hoang bắc thành.
“Nam đại ca, trong dong binh đoàn của chúng ta chỉ có chưa đến mười người thôi sao?”
Diệp Phong vừa nhìn đường phố, vừa hỏi.
“Dĩ nhiên là không phải, những người hôm qua ngươi gặp trong sân chỉ là một bộ phận người của Vân Yên Dung Binh Đoàn chúng ta thôi. Còn một bộ phận khác đã đi theo Phó đoàn trưởng vào hoang mạc để chấp hành nhiệm vụ rồi.”
Hoang Ẩn Nam giới thiệu tỉ mỉ cho Diệp Phong: "Đúng rồi, Diệp Hoang huynh đệ, ngươi đến từ Đông hoang chi địa phải không? Ta thấy thiên phú của ngươi bất phàm, muốn gia nhập vào các thế lực như Thanh Long Môn, Bạch Hổ Môn đều có đủ tư cách đấy."
“Không giấu gì nam đại ca, cá nhân ta không thích bị trói buộc, ưa thích tự do tự tại hơn một chút. Cộng thêm việc ở Đông hoang chi địa có chút cừu nhân, nên mới đến nơi này.”
Diệp Phong nửa thật nửa giả nói.
Hoang Ẩn Nam nghe xong liền gật nhẹ đầu, tiếp tục nói bóng nói gió để tìm hiểu tình hình.
Diệp Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hùa theo, hai người cứ như vậy vừa đi dạo trên đường, vừa trò chuyện.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Phong liếc nhìn đến một quầy hàng bên đường, bước chân của hắn cũng theo đó dừng lại.
Chỉ thấy chủ của quầy hàng này là một nam tử trung niên mặt đầy râu quai nón, mà hàng hóa trên quầy hàng này cũng có chút không bình thường.
Bởi vì những hàng hóa này không phải vật chết, mà là vật sống, nói đúng hơn là người và yêu thú. Từng chiếc lồng sắt đen kịt giam cầm những sinh linh này.
Ánh mắt Diệp Phong lại nhìn về phía một chiếc lồng sắt đen kịt, bên trong đang nhốt một nữ tử.
Nữ tử có ngũ quan tuyệt mỹ, gương mặt tuyết trắng môi son, da thịt trắng nõn, một đôi đồng tử màu tím u uẩn tựa yêu tựa mị, câu hồn người nhìn.
Bên dưới bộ y phục màu tím đen là dáng người ma quỷ thướt tha mềm mại, nhất là đôi chân ngọc lấp lánh mê người, được bao bọc bởi đôi vớ đen bắt mắt.
Giờ phút này, một đôi xiềng xích đang khóa chặt cổ tay và cổ chân của nữ tử, khiến nàng chỉ có thể bị nhốt trong lồng giam.
“Diệp Hoang huynh đệ, sao thế?”
Hoang Ẩn Nam thấy Diệp Phong dừng bước, có chút nghi hoặc, sau đó nhìn về phía hướng mà ánh mắt hắn đang dừng lại.
“Đây là một số yêu thú nô lệ. Một số dong binh sẽ bắt những yêu thú bị thương từ sâu trong hoang mạc về để buôn bán.”
“Nhưng việc buôn bán nô lệ loài người ở đây thì lại tương đối hiếm thấy. Diệp Hoang huynh đệ có hứng thú với nữ tử kia sao?”
Hoang Ẩn Nam hơi nhếch khóe miệng, nói đùa.
Nữ tử này quả thực xinh đẹp động lòng người, Diệp Hoang cảm thấy hứng thú cũng là nhân chi thường tình.
“Thì ra là vậy.”
Diệp Phong nghe Hoang Ẩn Nam giải thích, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Hắn dừng bước là vì bị mỹ mạo của nữ tử này hấp dẫn. Nữ tử này thể hiện ra một vẻ đẹp yêu diễm, vẻ đẹp hoang dã.
Nhưng ngoài vẻ đẹp ra, hắn còn phát hiện trong ánh mắt nữ tử này dường như có một tia cao ngạo và quật cường cuối cùng, điều này khiến hắn thấy hứng thú.
“Vị bằng hữu này, có muốn tới đây xem không? Nữ tử này là ta mấy ngày trước mang về từ sâu trong hoang mạc, còn chưa bị ai hưởng dụng qua đâu.”
Chủ quán trung niên phát hiện ánh mắt của Diệp Phong, bèn chủ động lên tiếng mời.
Diệp Phong nghe vậy liền đi tới, hỏi: "Nữ tử này thực lực thế nào, giá cả bao nhiêu?"
“Hắc hắc, nữ tử này không có tu vi, vị bằng hữu này mua về có thể tùy ý hưởng dụng. Loại cực phẩm mặt hàng thế này không có nhiều đâu.”
Nam tử trung niên cười hắc hắc, lộ ra vẻ mặt mà đàn ông nào cũng hiểu.
Nếu không phải gần đây hắn thiếu linh thạch, nữ nhân như vậy hắn cũng không nỡ bán, mà sẽ giữ lại tự mình hưởng dụng.
“Còn về giá cả thì, vị bằng hữu này cứ xem rồi cho giá.”
Diệp Phong nghe lời của nam tử trung niên, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nữ tử mang về từ trong hoang mạc mà lại không có tu vi, quả thực có chút kỳ lạ.
“Ồ, nơi này lại có một cực phẩm mặt hàng. Rất tốt, bản thiếu gia coi trọng rồi.”
Lúc này, một thanh niên vóc người hơi gầy, phong độ nhẹ nhàng nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ bị giam trong lồng sắt.
Trong mắt hắn hiện lên một tia nóng rực, sau đó đi về phía quầy hàng.
“Chậc chậc chậc, tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?”
Thân Đồ Bằng liếm môi, trong lòng dâng lên sự thôi thúc muốn xông thẳng vào lồng sắt chà đạp nữ tử này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận