Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 130: Tham gia đấu giá hội, kim cương phù!

Chương 130: Tham gia đấu giá hội, kim cương phù!
Đối với vé tàu loại boong thuyền hay khoang thuyền, Diệp Phong cũng không tranh đoạt.
Hiện tại trong tay hắn có tài sản của hơn mười cường giả Hoàng Võ Cảnh, đương nhiên là muốn mua khoang hạng nhất cao cấp hơn.
Theo thời gian trôi qua, vé tàu loại boong thuyền và khoang thuyền đã bị không ít người cấp Vương Võ Cảnh tranh mua hết sạch.
Dù sao tài sản của người cấp Vương Võ Cảnh bình thường cũng chỉ khoảng mấy chục triệu linh thạch, mua khoang hạng nhất đối với bọn hắn mà nói là quá xa xỉ.
“Tốt, kế tiếp là vé tàu khoang hạng nhất, giá khởi điểm là 5 triệu linh thạch.” Đấu giá sư Linh Nhi mỉm cười nói.
Theo tiếng nói của nàng vừa dứt, một vị cường giả Hoàng Võ Cảnh dẫn đầu ra giá.
“5 triệu 500 ngàn linh thạch!” “6 triệu linh thạch!” “6 triệu 500 ngàn linh thạch!” Từng vị cường giả Hoàng Võ Cảnh nhao nhao tăng giá.
Đối với cường giả Hoàng Võ Cảnh mà nói, Bát Hoang cũng là vùng đất đáng mơ ước, nơi đó có nhiều kỳ ngộ hơn.
Đương nhiên, Bát Hoang so với Càn Vực sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nơi đó cường giả Hoàng Võ Cảnh có thể thấy khắp nơi, cường giả Tông Võ Cảnh mới có lực ảnh hưởng nhất định, chỉ có cường giả Tôn Võ Cảnh mới là cự phách một phương.
Rất nhanh, tấm vé tàu khoang hạng nhất đầu tiên đã bị người ta mua được với giá 14 triệu linh thạch.
Diệp Phong lẳng lặng quan sát người khác tranh đoạt, mãi đến tấm vé tàu khoang hạng nhất thứ mười, hắn mới bắt đầu tham gia cạnh tranh.
“7 triệu linh thạch!” Diệp Phong báo giá.
“7 triệu 300 ngàn linh thạch!” Một vị người cấp Hoàng Võ Cảnh lần nữa báo giá.
Khương Vân Minh ở một bên thấy Diệp Phong báo giá, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn thân là hoàng tử Khương Quốc, tài sản cực kỳ phong phú, tiểu tử này trước đó dám đắc tội hắn, hắn thế nào cũng phải gài bẫy đối phương một phen trước đã.
“10 triệu linh thạch!” Khương Vân Minh trực tiếp báo ra một mức giá kinh người, hắn còn cố ý liếc nhìn Diệp Phong đầy khiêu khích.
“11 triệu linh thạch!” Diệp Phong mặt không biểu cảm báo giá.
“12 triệu linh thạch!” Khương Vân Minh tiếp tục theo giá.
Diệp Phong nghe vậy nhíu mày, người này xem ra là cố ý đây mà.
“Làm sao? Không hô giá nữa à, tiểu tử ngươi không có tiền còn muốn ngồi khoang hạng nhất sao?” Khương Vân Minh cười lạnh một tiếng.
“Ngươi xem thường ai đấy, ta có tiền hơn ngươi nhiều.” Diệp Phong đột nhiên giả ra vẻ vô cùng phẫn nộ, sau đó hô lớn: “15 triệu linh thạch!” “A!” Khương Vân Minh cười nhạo một tiếng, tiểu tử này quả nhiên bị hắn chọc giận rồi, hắn tiếp tục tăng giá: “18 triệu linh thạch.” Sau khi hô xong mức giá của mình, hắn lại nhìn Diệp Phong đầy khiêu khích, chờ đợi tên ngu xuẩn này kêu giá theo.
Nhưng mà Diệp Phong đột nhiên nở một nụ cười: “Oan đại đầu, chúc mừng chúc mừng.” “Hả? Ngươi dám đùa bỡn ta!” Khương Vân Minh đột nhiên phản ứng lại, sự phẫn nộ vừa rồi của tiểu tử này là giả vờ.
“Ta chỉ diễn kịch một chút, ngươi liền tin ngay, xem ra đầu óc của ngươi chứa hơi nhiều nước rồi.” Diệp Phong không chút lưu tình châm chọc nói.
Giọng điệu chói tai kia khiến sắc mặt Khương Vân Minh đen sầm lại.
Việc tốn thêm mấy triệu linh thạch mua vé tàu hắn không quan tâm, chỉ là cái cảm giác bị người khác đùa bỡn, còn bị chế nhạo ngay trước mặt thế này khiến hắn thấy buồn nôn.
“Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, kế tiếp còn hơn ba mươi tấm vé tàu nữa, ta không tin là ngươi không hô giá.” Khương Vân Minh ngấm ngầm quyết tâm, nhất định phải đẩy giá vé tàu của Diệp Phong lên cao.
Diệp Phong dường như đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, cố ý liên tục hô giá mười tấm vé tàu, mỗi lần đều đẩy giá lên đến 14 triệu.
Kết quả cuối cùng mấy tấm vé đó đều bị Khương Vân Minh mua đi.
“Hả? Sao ngươi không hô giá nữa, không phải ngươi rất có tiền sao?” Diệp Phong đột nhiên quay đầu lại, cười nói với Khương Vân Minh.
Nhưng nụ cười như vậy lại trực tiếp khiến Khương Vân Minh cảm thấy buồn nôn.
Hắn vốn muốn gài bẫy Diệp Phong một phen, kết quả ngược lại chính mình lại mua thêm mấy tấm vé tàu khoang hạng nhất.
Mặc dù đến cuối cùng cũng có thể bán lại cho người khác, nhưng cũng có khả năng bị tồn hàng trong tay.
Cuối cùng, Diệp Phong đã mua được một tấm vé tàu khoang hạng nhất với giá 13 triệu linh thạch.
Khương Vân Minh thật sự rất muốn gài bẫy Diệp Phong một phen, nhưng bây giờ hắn không dám hô giá nữa, nếu lại bị tiểu tử này lừa, vậy thì đúng là thiệt hại lớn.
Trải qua từng vòng kêu giá, vé tàu của buổi đấu giá đã được bán hết sạch.
Tuy nhiên, rất nhiều người vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi, bởi vì có thể nói buổi đấu giá chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì mỗi lần hoang thuyền từ Bát Hoang trở về, đều sẽ mang về một số bảo vật, các loại Linh phù từ Bát Hoang để tiến hành bán đấu giá.
Một số cường giả bên trong Càn Vực cố ý đến đây chính là để mua sắm những thứ này.
“Tốt, kế tiếp là vật phẩm đấu giá chính thức đầu tiên của buổi đấu giá hôm nay, kim cương phù.” “Linh phù này sau khi sử dụng, có thể hình thành một tấm chắn phòng ngự xung quanh bản thân, có khả năng ngăn cản một đòn tùy ý của cường giả dưới Hoàng Võ Cảnh.” Đấu giá sư Linh Nhi giới thiệu cặn kẽ công dụng của kim cương phù.
Không ít cường giả Vương Võ Cảnh đang ngồi nghe xong, ánh mắt đều sáng lên, đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là một thủ đoạn bảo mệnh.
Thế là không ít người nhao nhao tranh đoạt kim cương phù, ngay cả Khương Vân Minh cũng không ngoại lệ.
Diệp Phong không tham gia tranh đoạt, thứ đồ chơi này đối với hắn có chút tác dụng, nhưng cũng có phần là gân gà.
Hắn ngược lại là nhìn sang Không Gian Rùa.
“Tiểu tử ngươi nhìn ta làm gì, ngươi thích thì tự mình mua đi chứ, chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ tiền ra mua cho?” Không Gian Rùa tỏ ra vô cùng nghi hoặc trước ánh mắt của Diệp Phong.
“Hắc hắc, Quy Gia, cái Linh phù này ngài có biết chế tác không?” Diệp Phong cười hắc hắc nói.
Mặc dù hắn không biết Không Gian Rùa thời kỳ toàn thịnh mạnh đến mức nào, nhưng sau lần bị đông đảo cường giả Hoàng Võ Cảnh truy sát trước đó, hắn đã dần ý thức được thực lực thời kỳ toàn thịnh của Không Gian Rùa tuyệt đối còn mạnh hơn cả cường giả Tôn Võ Cảnh.
Loại cường giả này dù thực lực chưa khôi phục, những thứ biết được cũng là vô cùng nhiều.
Hắn tự nhiên muốn nhân khoảng thời gian ba năm này, hảo hảo mà khai thác đối phương.
“Tiểu tử ngươi là đang nhắm chủ ý vào người ta đấy à, thứ này ta thật đúng là biết một chút.” Không Gian Rùa nhàn nhạt nói: “Bất quá thứ đồ chơi này cần dựa vào thiên phú, đối với việc lĩnh ngộ tinh thần lực cùng ý chí lực lượng đều có yêu cầu không nhỏ, nếu ngươi thật sự muốn học, ngày mai sau khi lên thuyền ta có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.” Diệp Phong nghe Không Gian Rùa nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Tinh thần lực của hắn tự nhiên là cực mạnh, ý chí lực lượng cũng đã lĩnh ngộ được ba loại, Linh phù này đối với hắn mà nói hẳn là cũng không tính là khó.
“Ha ha, ngươi đúng là khoác lác.” Lúc này, Khương Vân Minh ở một bên vừa mới mua được kim cương phù, liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Phong và Không Gian Rùa.
Linh phù sư ngay cả ở Bát Hoang cũng là sự tồn tại cực kỳ hiếm có.
Kết quả hai tên nhà quê này thiếu chút nữa làm hắn cười chết, một kẻ nói biết chế tác Linh phù, một kẻ lại còn muốn học.
“Ngu xuẩn, quản tốt cái miệng của ngươi đi, cẩn thận Quy Gia ta một chưởng đập chết ngươi đấy.” Trong mắt Không Gian Rùa loé lên hàn mang.
Nghĩ lại thân phận của hắn là gì chứ, huyết mạch yêu thú cấp cao nhất trên đại lục, vậy mà lại bị người ta xem thường tại một nơi hẻo lánh thế này.
Khương Vân Minh còn muốn nói thêm gì đó, kết quả bị lão giả bên cạnh ngăn lại.
Hắn từ trên người người nọ (con rùa) cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, phải biết rằng bản thân hắn là cường giả Hoàng Võ Cảnh cấp bốn.
Thấy cảnh này, Diệp Phong cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, người thanh niên này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Cứ cho rằng ở Càn Vực có chút thành tựu là đã có thể coi trời bằng vung rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận