Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 54: Hái hoa tặc tin tức, gặp phải Âm Sát Tông!

Chương 54: Tin tức về Hái Hoa Tặc, đụng độ Âm Sát Tông!
Sau khi nghe giọng nói trấn an dịu dàng của Diệp Phong, cảm xúc sợ hãi trong lòng Hỏa Thiên Nhi lúc này mới dần dần tan biến.
“Hừ, sau này nếu ngươi dám không để ý đến ta, ta liền cắn ngươi.” Hỏa Thiên Nhi kiều hừ một tiếng, lại khôi phục nụ cười ngọt ngào.
Diệp Phong bỗng nhiên thấy hơi đau đầu, vận đào hoa này của hắn có vẻ hơi vượng.
Sau này mà cứ đến thêm mười mười tám người nữa, mối quan hệ này biết xử lý thế nào đây.
“Diệp công tử, đây là huy chương luyện đan sư tứ phẩm của ngài, xin ngài cất kỹ.” Lúc này, một nhân viên của công hội luyện đan sư cung kính đưa một huy chương màu vàng cho Diệp Phong.
“Tạ ơn!” Diệp Phong lấy lại tinh thần, nhận lấy huy chương, mang theo Hỏa Thiên Nhi đi ra khỏi phòng luyện đan.
Viêm Ngọc Lân nhìn hai người rời đi, cũng vội bước theo sát.
Khi ba người vừa ra khỏi công hội luyện đan sư, bỗng nhiên nghe được một tin tức trên đường phố.
“Hoa Hồ Điệp này cũng quá khoa trương rồi, vậy mà lại để lại giấy trong phủ thành chủ, nói tối nay muốn bắt cóc thành chủ phu nhân để trải qua một đêm phong lưu.” “‘Ngọa Tào’, thật hay giả vậy? Tên Hoa Hồ Điệp này vậy mà dám nhắm mục tiêu vào thành chủ phu nhân, lá gan này cũng lớn quá rồi!” “Người ta cũng đâu phải lần đầu làm chuyện này, nhưng có ai bắt được hắn đâu. Cơ mà thành chủ phu nhân kia đúng là phong vận vẫn còn, ai trông thấy mà không động lòng chứ.” Tiếng bàn tán trên đường phố làm mắt Diệp Phong sáng lên, Tên Hoa Hồ Điệp này có tin tức rồi sao?
“Diệp Phong, chúng ta đi bắt tên hái hoa tặc này đi! Tên này gây họa cho nữ tử như vậy, bản cô nương nhìn không nổi nữa rồi.” Trên mặt Hỏa Thiên Nhi lộ vẻ tức giận, tinh thần trọng nghĩa trong lòng bừng bừng.
Lúc nàng mới đến Tinh La Thành đã nghe người ta bàn tán về tên hái hoa tặc này.
Bây giờ đúng lúc gặp phải, nàng nhất định phải đưa tên này ra trước công lý.
“Dẫn ngươi đi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời ta.” Diệp Phong trịnh trọng căn dặn.
Hắn cũng không muốn chưa bắt được hái hoa tặc mà lại để Hỏa Thiên Nhi bị liên lụy.
“Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi.” Trong mắt Hỏa Thiên Nhi lộ ra một nét vui mừng, ngoan ngoãn đáp ứng.
“Sư muội, việc này quá nguy hiểm, vạn nhất nếu ngươi…” Viêm Ngọc Lân đi tới khuyên can.
Hắn mặc dù nghe nói Hoa Hồ Điệp này không mấy hứng thú với thiếu nữ, nhưng sư muội hắn mê người như vậy, ai thấy mà không động lòng cơ chứ.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi tránh xa ta ra một chút.” Ấn tượng của Hỏa Thiên Nhi đối với Viêm Ngọc Lân kém đến cực điểm, tên này đánh cược với nàng còn dám bội ước.
“Đi thôi, chúng ta đi phủ thành chủ.” Diệp Phong cũng lười để ý đối phương, trực tiếp nắm tay ngọc của Hỏa Thiên Nhi đi đến phủ thành chủ.
Viêm Ngọc Lân thấy khuyên can không có kết quả, chỉ có thể kiên trì đi theo..........
Bên ngoài phủ thành chủ!
Giờ phút này có một đám người đang vây xem bên ngoài phủ, hóng chuyện náo nhiệt.
Nhóm ba người Diệp Phong đi tới cổng phủ thành chủ có hộ vệ canh giữ.
“Đây là phủ thành chủ, người không phận sự cấm vào.” Hai tên hộ vệ phủ thành chủ lạnh nhạt nói.
“Ta là đệ tử hạch tâm của Vân Hải Tông, nhận nhiệm vụ tông môn đến đây bắt hái hoa tặc.” Diệp Phong vừa nói, vừa lấy lệnh bài Vân Hải Tông ra cho hai người nhìn thoáng qua.
“Công tử, xin chờ một lát, ta đi bẩm báo thành chủ đại nhân.” Hai tên thủ vệ nhìn thấy Diệp Phong lấy lệnh bài ra xong, ngữ khí lập tức cung kính hơn rất nhiều.
Đệ tử hạch tâm của Vân Hải Tông, tương lai hầu như đều sẽ trở thành cường giả Vương Võ Cảnh, bọn hắn cũng không thể chậm trễ.
Diệp Phong nghe vậy gật nhẹ đầu, chờ đợi ở cửa.
Không lâu sau, một vị nam tử trung niên thân hình cao lớn, bưu hãn cường tráng từ bên trong đi ra.
“Chắc hẳn ba vị này là đệ tử Vân Hải Tông rồi, mau mời mau mời.” Thành chủ Tinh La Thành Tinh Ẩn Nam trong ngữ khí mang theo một vẻ cung kính.
“Ta không phải người của Vân Hải Tông, ta là người của Hỏa Vân Tông.” Viêm Ngọc Lân đứng phía sau đột nhiên xen vào.
Nghe vậy, trên mặt Tinh Ẩn Nam thoáng hiện vẻ xấu hổ, nhưng rồi rất nhanh biến mất.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của hắn, ba người đi vào bên trong phủ thành chủ.
Trên đường đi, Diệp Phong phát hiện việc canh phòng trong phủ thành chủ giờ đây vô cùng nghiêm ngặt, các trạm gác được bố trí dày đặc.
Xem ra vị thành chủ đại nhân này vẫn rất lo lắng ái thê bị hái hoa tặc bắt đi.
Không lâu sau, Tinh Ẩn Nam liền mang theo ba người Diệp Phong đi tới bên trong một gian đình viện.
“Ba vị, nơi này chính là sân nhỏ nơi có gian phòng của phu nhân ta, tối nay phải nhờ vào ba vị hỗ trợ nhiều hơn.” “Ngoài ra, ta còn phải đi sắp xếp một vài việc, xin thất lễ không tiếp được.” Tinh Ẩn Nam đẩy cửa sân ra, mang theo vẻ áy náy giải thích nói.
“Thành chủ đại nhân, ngài có việc thì cứ đi nhanh lên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Diệp Phong gật nhẹ đầu đáp lại.
Mặc dù bọn họ đến giúp bắt hái hoa tặc, nhưng đối phương cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào họ, việc chuẩn bị vạn toàn vẫn là rất cần thiết.
Ngược lại là Viêm Ngọc Lân hừ lạnh một tiếng, trách thành chủ chiêu đãi không chu đáo.
Nhưng hắn thấy Hỏa Thiên Nhi không nói gì, nên hắn cũng không tiện phát tác.
Sau khi Tinh Ẩn Nam rời đi, ba người Diệp Phong đi vào trong đình viện.
Lúc này, cửa một gian phòng trong đình viện bỗng nhiên mở ra, hai nam tử khí tức bất phàm từ bên trong chạy ra.
“Người của Âm Sát Tông!” Đôi mắt đẹp của Hỏa Thiên Nhi hơi nheo lại, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
Viêm Ngọc Lân sau lưng cũng như vậy, Hỏa Vân Tông của bọn họ và Âm Sát Tông thế nhưng là có thù hận rất sâu.
“Hỏa Thiên Nhi, Viêm Ngọc Lân, không ngờ lại đụng phải hai người các ngươi ở đây.” Hai tên đệ tử hạch tâm của Âm Sát Tông cười lạnh một tiếng.
Hai tên đệ tử Âm Sát Tông này, một người tên Phương Bình, Thiên Vũ Cảnh cấp ba, một người tên Phương Võ, Thiên Vũ Cảnh cấp bốn.
“Phì, thật là xúi quẩy!” Viêm Ngọc Lân “phì” một tiếng, nhổ nước bọt xuống đất, mặt đầy vẻ chán ghét.
“Ha ha, Viêm Ngọc Lân, ngươi xem bộ dạng phế vật của ngươi kìa, đeo bám Hỏa Thiên Nhi lâu như vậy, lại chẳng bằng một tên tiểu bạch kiểm.” Phương Võ cười ha ha, châm chọc nói.
Về phần tên 'tiểu bạch kiểm' trong miệng hắn, tự nhiên chính là Diệp Phong bên cạnh Hỏa Thiên Nhi.
“‘Lão tử’ làm việc cần ngươi quản à? Ta thấy ngươi ngứa da rồi đấy.” Viêm Ngọc Lân bị đâm trúng chỗ đau, trực tiếp thẹn quá hoá giận.
“Chỉ bằng thứ phế vật như ngươi, trước khi bắt hái hoa tặc, ta phải dạy dỗ ngươi một trận ra trò đã.” Phương Võ cười lạnh một tiếng, khí thế bùng nổ, đánh về phía Viêm Ngọc Lân.
“Chẳng lẽ lại sợ ngươi.” Khí tức Thiên Vũ Cảnh cấp bốn của Viêm Ngọc Lân cũng đồng thời bùng nổ, lao thẳng về phía đối phương.
Oanh!
Hai người lập tức giao chiến trong đình viện.
“‘Tiểu bạch kiểm’, ngươi cũng có bản lĩnh đấy nhỉ, lại lừa được Hỏa Thiên Nhi vào tay.” Phương Bình nhìn hai người đang nắm tay nhau, giễu cợt nói.
“Phương Bình, đừng để gia gia của ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ bảo ngài ấy làm thịt ngươi ngay lập tức.” Hỏa Thiên Nhi hai tay chống nạnh, thấy có người nhục nhã Diệp Phong, lập tức nổi giận.
“Thiên Nhi, không cần tức giận, xem ta dạy dỗ cái tên miệng thối này thế nào.” Diệp Phong cười lạnh một tiếng, khí tức Võ Cảnh cấp ba được phóng thích ra.
“Ha ha, Võ Cảnh à? Ta sợ quá đi mất.” Phương Bình nhìn thấy tu vi của Diệp Phong xong, phá lên cười.
Hắn vốn tưởng rằng ít ra cũng phải là Thiên Vũ Cảnh, ai ngờ lại là một tên Võ Cảnh cỏn con muốn thể hiện trước mặt Hỏa Thiên Nhi.
“Cười cái tổ tông nhà ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận