Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 430: Trảm minh sở, U Minh nhất tộc viện quân!

Chương 430: Trảm Minh Sở, viện quân U Minh nhất tộc!
“Minh Sở, chịu chết đi!” Diệp Phong bùng phát uy thế ngập trời, lao đến giết Minh Sở.
Lão già này dẫn người truy sát hắn lâu như vậy, bây giờ đến lượt bọn hắn vây công đối phương.
Minh Sở lúc này đang bị sáu, bảy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh vây đánh, nhìn thấy Diệp Phong lao tới tấn công mình, lập tức nổi giận.
Nhưng hắn bây giờ cũng không cách nào huy động thêm sức mạnh để công kích Diệp Phong, chỉ có thể mệt mỏi phòng thủ.
“Chết cho ta!” Diệp Phong điểm một ngón tay, dẫn động Thái Dương chi quang, dường như có một vầng mặt trời lặn từ trên trời giáng xuống.
Nơi nào mặt trời lặn đi qua, không gian xung quanh lập tức bị một cảm giác nóng rực ngột ngạt bao phủ.
Mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh đang vây công Minh Sở lập tức tản ra bốn phía, để tránh bị đòn đánh này lan tới.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn như mặt trời vỡ ra vang vọng hư không, Minh Sở ở trung tâm vụ nổ mặc dù đỡ được, nhưng cũng không dễ chịu.
Liên tục đại chiến, liên tục truy đuổi, bây giờ lại bị nhiều cường giả Thánh Vũ Cảnh như vậy vây công, khiến hắn cảm nhận được áp lực không nhỏ.
“Lên, làm thịt hắn.” Mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh liếc nhau, lại triển khai vây công Minh Sở.
Cơ hội tốt như vậy, bọn hắn không thể bỏ lỡ, hơn nữa lại có Diệp Phong liên thủ, bọn hắn vẫn có hy vọng rất lớn giết chết vị phó tộc trưởng U Minh nhất tộc này.
Rầm rầm rầm!
Dưới sự vây công liên tục của Diệp Phong và mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh khác, Minh Sở càng thêm chật vật, thậm chí còn nhận lấy một chút thương thế.
“A a a!” Minh Sở tóc dài bay loạn, ngửa mặt lên trời gào thét, mặt lộ vẻ dữ tợn và điên cuồng.
Hắn biết không thể tiếp tục như thế này, bằng không hôm nay có lẽ hắn phải bỏ mạng ở đây.
“Mở cho ta!” Minh Sở hét lớn một tiếng, mở ra con mắt vàng thứ ba giữa mi tâm, một luồng ánh sáng vàng chói mắt từ con mắt thứ ba của hắn bắn thẳng ra.
Trong chốc lát, ánh sáng màu vàng chiếu sáng không gian xung quanh, sức mạnh tinh thần khủng bố bao phủ bốn phía.
Mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh biến sắc, vội vàng rút lui, Minh Sở này vậy mà lại vận dụng bí thuật huyết mạch của U Minh nhất tộc.
Một đòn mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối không phải bọn hắn có thể ngăn cản nổi, có thể nói chạm vào là chết.
Minh Sở không để ý những người khác, hắn nhất định phải giết Diệp Phong.
Chỉ thấy ánh sáng vàng bắn thẳng về phía Diệp Phong, trực tiếp bao phủ lấy hắn.
“Ha ha, Diệp Phong, ngươi chết cho ta!” Minh Sở nhìn Diệp Phong bị cố định tại chỗ, đắc ý cười lớn một tiếng, sau đó bùng phát toàn bộ lực lượng, hung hăng đánh về phía Diệp Phong.
Mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh đang vây công Minh Sở biến sắc, Diệp Phong này xong đời rồi.
Bọn hắn bây giờ muốn cứu viện cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng khi thân hình Minh Sở cùng sức mạnh hắn đánh ra tới gần trước người Diệp Phong, Diệp Phong bỗng nhiên động.
“Ngu xuẩn, chờ ngươi mắc câu nãy giờ rồi, lúc trước có người giúp ngươi chặn đòn đánh đó, lần này ta xem ai còn giúp ngươi cản.” Khóe miệng Diệp Phong hơi nhếch lên, một luồng tinh thần lực còn kinh khủng hơn từ trong cơ thể hắn bùng phát ra.
Oanh!
“Cái gì?” Minh Sở giật nảy mình, ngay sau đó Linh Hồn Chi Hải của hắn lập tức bị luồng tinh thần lực mênh mông công kích.
Lực lượng kinh khủng ngưng tụ trong tay hắn, cũng vì Linh Hồn Chi Hải bị công kích mà không thể bùng nổ ra uy năng khủng khiếp.
Diệp Phong lấy ra Thiên Hoang lá chắn, dễ như trở bàn tay đỡ được đòn đánh này.
Đồng thời hắn đánh ra một quyền, quyền quang ngưng tụ viêm quang cực nóng đủ để đốt xuyên bầu trời, hung hăng đánh vào ngực Minh Sở.
Oanh!!!
Quyền quang nổ vang, chấn động hư không, liệt diễm ngập trời lan tràn vô tận, lực lượng viêm quang kinh khủng điên cuồng ăn mòn cơ thể Minh Sở.
“A a a!” Minh Sở bị một đòn trọng thương, liệt diễm thiêu đốt thân thể khiến hắn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Minh Sở trực tiếp bị liệt diễm thôn phệ, thiêu cháy giữa hư không vô tận, hài cốt không còn.
Giờ khắc này, các cường giả của những đại thế lực do Cửu U điện dẫn đầu đều theo bản năng nuốt nước bọt.
Minh Sở này là cường giả Thánh Vũ Cảnh cấp năm, phó tộc trưởng U Minh nhất tộc, mạnh hơn không ít so với đại đa số người có mặt tại đây.
Vậy mà cứ chết như vậy trong tay Diệp Phong, mặc dù việc này không thể thiếu công lao vây công của mấy vị cường giả Thánh Vũ Cảnh khác, nhưng cũng đủ để làm rung động tâm linh bọn hắn.
“Tiểu nam nhân của ta, đã mạnh như vậy rồi sao!” Trong đôi mắt đẹp của Tống Ngọc Đình thoáng qua vẻ kinh hỷ nồng đậm.
Diễm Phi cũng bị thực lực kinh khủng mà Diệp Phong thể hiện ra chinh phục.
Nhớ ngày đó khi nàng bị Diệp Phong ép buộc gieo Nô Ấn, nam nhân này chính là sợ nàng ra tay làm loạn.
Bây giờ mới qua bao lâu, nàng đã không còn là đối thủ của nam nhân này, chỉ có thể bị hắn đặt dưới thân hung hăng chinh phục.
“Nhanh, mau rút lui, trở về U Minh Thánh pháo đài!” Minh Vô Ngân biến sắc, có chút hoảng hốt, hạ lệnh rút lui cho các cường giả U Minh nhất tộc.
Kế hoạch của bọn hắn hoàn toàn thất bại, Diệp Phong không bị giết chết, còn tổn thất một vị phó tộc trưởng cùng một số cường giả Thánh Vũ Cảnh, có thể nói tổn thất nặng nề.
Bây giờ tiếp tục giao chiến với các thế lực Cửu U điện ở đây không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể co đầu rút cổ phòng thủ bên trong U Minh Thánh pháo đài, chờ đợi viện quân của U Thần và U Ma nhất tộc.
Dưới mệnh lệnh của Minh Vô Ngân, hai vị lão tổ của U Minh nhất tộc cùng đông đảo cường giả Thánh Vũ Cảnh bắt đầu vừa đánh vừa lui.
“Minh Vô Ngân, ngươi cũng chết cho ta.” Ánh mắt Diệp Phong tập trung vào Minh Vô Ngân, tiến hành truy kích.
Vị tộc trưởng U Minh nhất tộc này có thực lực Thánh Vũ Cảnh cấp năm đỉnh phong, mạnh hơn Minh Sở.
Giờ phút này Minh Vô Ngân đang giao chiến với Tống Ngọc Đình, thấy Diệp Phong đánh tới, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Cái chết của Minh Sở khiến hắn cảm thấy Diệp Phong rất tà môn, không khỏi khiến hắn như lâm đại địch.
Tống Ngọc Đình thấy nam nhân của nàng đến hỗ trợ, bùng phát toàn bộ sức mạnh giao chiến cùng Minh Vô Ngân.
Nếu có thể giữ Minh Vô Ngân lại nơi đây, đối với U Minh nhất tộc tuyệt đối là một đả kích khổng lồ.
Dưới sự liên thủ của hai người, Minh Vô Ngân càng đánh càng khó chống đỡ, các cường giả U Minh nhất tộc cũng liên tục bại lui.
Đúng lúc Diệp Phong muốn thừa thắng truy kích, trong đầu bỗng nhiên vang lên lời nhắc nhở của Hiên Viên Nghê Thường.
“Diệp Phong, ta cảm giác được phương đông có lượng lớn cường giả Thánh Vũ Cảnh đang đến, dường như cũng là người U tộc.”
Diệp Phong nghe vậy nhíu mày, chẳng lẽ là viện quân của U Thần và U Ma nhất tộc chạy tới?
Đừng thấy bọn họ bây giờ đối đầu với U Minh nhất tộc đang chiếm ưu thế, nhưng nếu bị lượng lớn cường giả Thánh Vũ Cảnh của tam đại U tộc vây quanh cũng vô cùng nguy hiểm.
“Đình nhi, chúng ta đi cứu người, đừng để ý tới hắn nữa.” Diệp Phong thấy Tống Ngọc Đình còn muốn truy kích, không khỏi lên tiếng ngăn lại.
Trong đôi mắt đẹp của Tống Ngọc Đình thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng nàng biết nam nhân của nàng nói như vậy nhất định có lý do.
Minh Vô Ngân thấy hai người không đuổi theo nữa, thở phào một hơi, sau đó mang theo cường giả U Minh nhất tộc rút lui khỏi chiến trường.
Mà các thiên kiêu cùng trưởng lão của những đại thế lực trốn thoát được từ bên trong U Minh thánh pháo đài, bây giờ thấy cường giả U Minh nhất tộc rút lui, vội vàng từ bốn phía bay tới.
Dù sao trận chiến trước đó ở đây tạo thành động tĩnh lớn như vậy, bọn họ đang trong quá trình chạy trốn, không muốn phát hiện cũng khó.
U Mộc Thanh thấy một số hậu bối của Cửu U điện trở về, lông mày hơi giãn ra.
“Tiểu nam nhân, ngươi lại phát hiện ra điều gì, vừa rồi sao lại để Minh Vô Ngân đi?” Lúc này, Tống Ngọc Đình hạ xuống trước mặt Diệp Phong, đôi môi mấp máy hỏi.
Nàng còn cố ý liếc nhìn U Mộng Duyệt trong lòng Diệp Phong, đôi mắt đẹp mang theo một tia sáng không rõ ý vị.
“Phương đông dường như có lượng lớn cường giả đang đến, nếu không phải viện quân của chúng ta, vậy chính là người của U Thần và U Ma nhất tộc.” Diệp Phong buông U Mộng Duyệt trong lòng ra rồi nhắc nhở.
U Mộng Duyệt còn muốn ôm sư tôn của nàng, chỉ là trước mặt Tống Ngọc Đình, bây giờ nàng cũng chỉ có thể lưu luyến không rời mà buông ra.
Hơn nữa nàng căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Ngọc Đình, chỉ sợ bại lộ quan hệ giữa nàng và Diệp Phong.
“Những người xâm nhập Cửu U vực lần này của chúng ta đều ở đây cả rồi, sao U Thần và U Ma nhất tộc lại tới nhanh như vậy được?” Tống Ngọc Đình hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.
Đối với lời của Diệp Phong, nàng tự nhiên tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hơn nữa nàng biết rõ chuyện này khẩn cấp, nên đi tới bên cạnh U Mộc Thanh để báo cho ông biết.
“Đệ cửu điện chủ, ngươi nói cường giả của U Thần và U Ma nhất tộc sắp tới?” U Mộc Thanh nghe xong, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, hắn vốn còn muốn dẫn dắt mọi người giết vào U Minh thánh pháo đài, giải cứu tất cả mọi người ra ngoài.
U Thần và U Ma nhất tộc này theo lý mà nói không thể nào tới nhanh như vậy được.
“Ta tin tưởng lời nam nhân của ta nói.” Đôi mắt đẹp của Tống Ngọc Đình tràn đầy nhu tình nhìn chăm chú Diệp Phong.
“Hắn không phải đồ đệ của ngươi sao? Từ lúc nào lại thành nam nhân của ngươi rồi?” Sắc mặt U Mộc Thanh có chút cổ quái, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải lúc đùa giỡn, nhất định phải mau chóng đưa ra quyết định.
........................
Bạn cần đăng nhập để bình luận