Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 147: Lôi Linh hiện, diệp gió ra tay cứu trị!

Chương 147: Lôi Linh xuất hiện, Diệp Phong ra tay cứu chữa!
“Linh Lung, thỏa hiệp đi, hiện tại chỉ có Thiên Hạt Quả mới có thể cứu mạng phụ thân ngươi thôi.”
Lúc này, trong đình viện có hai vị nam tử áo lam khí độ bất phàm đi vào.
Người nói ra lời này chính là tam gia của Tứ Hải Thương Hội, Ngọc Bằng Thiên.
Mà một vị nam tử áo lam khác thì là nhị gia của Tứ Hải Thương Hội, Ngọc Ninh Dương.
Ngọc Ninh Dương nhìn tam đệ hắn, rồi lại nhìn Ngọc Linh Lung, lựa chọn im lặng.
Một bên là tính mạng đại ca hắn, một bên là trinh tiết của nữ nhi hắn, hắn không cách nào đưa ra lựa chọn, chỉ đành để Ngọc Linh Lung tự mình quyết định.
“Tam thúc, mục đích của tiểu nhân hèn hạ này chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao? Hắn không chỉ muốn con người ta, mà càng muốn chính là chiếm đoạt Tứ Hải Thương Hội của chúng ta! Lòng lang dạ thú của La Sát thương hội, các ngươi chẳng lẽ chưa từng chứng kiến sao?”
Ngọc Linh Lung nhìn Ngọc Bằng Thiên đi tới nói ra lời như vậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Vậy có thể làm sao bây giờ? Ngươi liền trơ mắt nhìn phụ thân ngươi chết đi sao? Ngươi không thể vì phụ thân ngươi mà hy sinh một chút sao?”
Ngọc Bằng Thiên nói lời phê bình đầy nghĩa chính ngôn từ.
Ngọc Linh Lung nghe vậy bỗng nhiên lại trầm mặc.
Nàng muốn cứu phụ thân của nàng, nhưng cái giá phải trả lại là thân thể của nàng.
Vừa nghĩ tới việc bị loại tiểu nhân hèn hạ này làm bẩn, nàng liền cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Trong lúc nhất thời, nàng rơi vào sự vô cùng day dứt.
“Ngọc Linh Lung, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Thời gian của phụ thân ngươi cũng không còn nhiều đâu.”
La Nghiêu Mặc lúc này đang rất hưởng thụ cảm giác chưởng khống tất cả này.
Hắn tin tưởng Ngọc Linh Lung cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho hắn tùy ý đùa bỡn.
“Này, nụ cười bỉ ổi kia của ngươi có thể thu lại được không? Ta nhìn mà thật sự muốn nôn quá.”
Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía La Nghiêu Mặc mang theo sự ghét bỏ cực độ.
“Tiểu tử, ngươi là ai vậy, ở đây có chuyện gì của ngươi?” La Nghiêu Mặc ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phong.
“Ta đương nhiên là đến xem bệnh cho hội trưởng Ngọc Trọng Uyên.” Diệp Phong thần sắc bình tĩnh, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti.
“Ha ha ha, chỉ ngươi thôi sao?” La Nghiêu Mặc giờ phút này phảng phất như nghe được trò cười nực cười nhất.
“Ngươi có Thiên Hạt Quả chắc, hay là có thiên địa linh vật, hay ngươi chỉ có cái miệng khoác lác thôi hả?”
Ánh mắt La Nghiêu Mặc nhìn về phía Diệp Phong tràn đầy khinh miệt.
Chỉ là một tên tiểu tử quèn như vậy, lại còn muốn ra quấy nhiễu chuyện tốt của hắn, đơn giản là không biết tự lượng sức mình.
“Ta không phải cha ngươi, ta có cái gì không cần thiết phải nói cho ngươi, nhưng ít nhất ta sẽ không hèn hạ vô sỉ như kẻ nào đó.”
Diệp Phong ánh mắt bình tĩnh, thanh âm đạm mạc.
“Ngươi...” La Nghiêu Mặc đôi mắt như phun lửa, suýt chút nữa nổi điên, sau đó hắn cố nén phẫn nộ trong lòng, cười lạnh nói: “Đi đi, ngươi không phải muốn xem bệnh cho Ngọc Trọng Uyên sao, ngươi đi đi, bản thiếu gia muốn xem ngươi có bản lĩnh gì.”
“Chuyện này không cần một kẻ vô sỉ nào đó quan tâm.” Ánh mắt Diệp Phong di chuyển, đặt lên người Ngọc Linh Lung.
“Hồ đồ, ngươi chỉ là một tên tiểu bối, có thể có bản lĩnh gì làm người ta tin phục chứ?” Ngọc Bằng Thiên quát lớn một tiếng.
“Bản lĩnh của ta sau này các ngươi sẽ thấy, ngược lại hiện tại cũng không có ai cứu chữa được hội trưởng Ngọc Trọng Uyên, không bằng để ta thử một lần.”
Giọng Diệp Phong nhẹ nhàng, tay chỉ La Nghiêu Mặc: “Bất quá, trước khi ta cứu chữa, ta hy vọng có thể đuổi cái thứ chướng mắt này ra ngoài.”
“Thứ chướng mắt? Đuổi ta ra ngoài?” Mặt La Nghiêu Mặc lộ vẻ âm hàn.
Tiểu tử này vậy mà lại nhục nhã hắn như vậy.
“Ngọc Linh Lung, ngươi phải hiểu cho rõ, hôm nay nếu ngươi đuổi ta ra ngoài, lần sau ngươi muốn mời ta tới, sẽ phải quỳ xuống cầu xin ta tới cửa.”
La Nghiêu Mặc mở miệng cảnh cáo.
Hắn tin tưởng Ngọc Linh Lung có thể phân rõ nặng nhẹ.
“Hội trưởng Linh Lung, ta muốn mời ngươi đến nơi vắng vẻ xem một thứ, không biết có tiện không?”
Diệp Phong mỉm cười, chuẩn bị đưa ra con bài tẩy của hắn.
Việc hắn dùng Lôi Linh để cứu chữa Ngọc Trọng Uyên, đến lúc đó căn bản không giấu được Ngọc Linh Lung, chẳng thà bây giờ bày ra cho nàng xem.
“Được!”
Ngọc Linh Lung nghi ngờ liếc nhìn Diệp Phong, sau đó vẫn đáp ứng.
Nếu thật sự có hy vọng khác, nàng sẽ không chút do dự đuổi La Nghiêu Mặc ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi vào một gian phòng không người trong đình viện.
“Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
Ngọc Linh Lung đóng cửa phòng, mang theo tia hy vọng cuối cùng trong lòng hỏi.
Diệp Phong cười không nói, xòe bàn tay ra, một vòng Lôi Quang nở rộ trong lòng bàn tay hắn.
“Lôi... Linh!”
Con ngươi Ngọc Linh Lung co rút lại, ánh mắt rung động dữ dội.
Trên người thanh niên này lại có Lôi Linh, đây chính là thứ mà bao nhiêu cường giả Tông Võ cảnh cầu cũng không được.
“Hội trưởng Linh Lung, bây giờ ta có bản lĩnh cứu chữa phụ thân của ngươi chưa?” Diệp Phong mỉm cười.
“Ngươi có điều kiện gì?”
Đôi mắt mê người của Ngọc Linh Lung nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.
Nàng không tin đối phương lại không có bất kỳ yêu cầu nào.
“Ừm, ta có hai điều kiện.” Diệp Phong sờ cằm: “Thứ nhất, đuổi La Nghiêu Mặc ra ngoài, hắn quá chướng mắt ta.”
“Được, cái này không vấn đề.”
Ngọc Linh Lung đáp ứng, điều kiện này dù Diệp Phong không nói, nàng cũng sẽ đuổi hắn ra ngoài.
“Về phần điều kiện thứ hai...” Diệp Phong đánh giá thân thể mềm mại của Ngọc Linh Lung, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ánh mắt Ngọc Linh Lung trầm xuống, lại là một kẻ dòm ngó thân thể nàng sao.
“Ừm, ta vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi nghĩ kỹ rồi sẽ nói với hội trưởng Linh Lung sau.” Diệp Phong cười đẩy cửa phòng ra, rời đi.
Hắn vốn cũng không định đưa ra yêu cầu, nhưng Ngọc Linh Lung đã hỏi vậy, hắn liền muốn trêu chọc nàng một chút.
“Chẳng lẽ gã này muốn sau khi cứu chữa khỏi cho phụ thân ta, mới đưa ra yêu cầu không an phận với ta sao?”
Ngọc Linh Lung nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phong, hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng giờ phút này quan trọng nhất là cứu chữa phụ thân nàng, sau khi chuyện thành công nếu người này có yêu cầu quá phận, nàng cũng có thể từ chối.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau lại quay về đình viện.
“La Nghiêu Mặc, đây là Tứ Hải Thương Hội của chúng ta, ngươi cút ra ngoài đi.”
Ngọc Linh Lung dáng vẻ uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giọng nói lộ ra ý lạnh như băng.
“Ngọc Linh Lung, ngươi phải biết...” La Nghiêu Mặc sắc mặt âm trầm.
Chỉ vào phòng trao đổi một lát, mà đã khiến thái độ Ngọc Linh Lung kiên quyết như thế, tiểu tử kia rốt cuộc có thủ đoạn gì.
“Ta nghĩ rất rõ ràng rồi, cút đi, đừng ở đây làm bẩn mắt ta.”
Ngọc Linh Lung không hề khách khí chút nào, đối với loại người hèn hạ này thì nên có thái độ cứng rắn.
“Tốt, Ngọc Linh Lung, ngươi nhất định sẽ hối hận! Ta chờ đến ngày ngươi quỳ trước cửa cầu xin ta.”
La Nghiêu Mặc cười lạnh một tiếng, phất tay bỏ đi.
Bây giờ Ngọc Linh Lung cao ngạo bao nhiêu, đến lúc đó hắn sẽ khiến nàng hèn mọn bấy nhiêu.
“Linh Lung, ngươi hồ đồ rồi, sao ngươi có thể bị tiểu tử này lừa gạt chứ?”
Ngọc Bằng Thiên vẻ mặt tức giận.
“Tam thúc, ta còn muốn cứu phụ thân ta hơn cả thúc.”
Ngọc Linh Lung đạm mạc nói một câu, sau đó nhìn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong nhún vai, một mình đi vào phòng của Ngọc Trọng Uyên.
“Trong vòng một canh giờ, đừng tới quấy rầy ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận