Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 441: Các đại thế lực hiện thân!

Theo tiếng nói ngạo nghễ vang lên, một thanh niên mặc áo đen xuất hiện trong tầm mắt của Mộ Dung Thịnh.
“Diệp Phong? Ngươi còn dám trở về!”
Mộ Dung Thịnh cười lạnh một tiếng. Trước đây, Diệp Phong này đã lặng lẽ trốn khỏi Thiên Long Thành, khiến Long Thác Uyên tức giận.
Bây giờ tiểu tử này lại còn dám quay về tự chui đầu vào lưới.
“Ta có gì mà không dám trở về? Ngược lại là ngươi, e rằng hôm nay Chiến Thú Các này sắp bị xóa tên khỏi Thiên Long Hoàng triều rồi.”
Diệp Phong chậm rãi tiến lên, bay lên không trung, đứng chắn trước mặt hai nữ nhân Huyết Mộ Uyển và Huyết Thanh Thu.
“Nực cười! Chỉ bằng ngươi, một tiểu tử còn hôi sữa, mà cũng đòi đụng đến Chiến Thú Các của ta ư?”
Trong ánh mắt Mộ Dung Thịnh thoáng qua vẻ khinh miệt và chế nhạo.
Rõ ràng hắn vẫn hoàn toàn không biết gì về thực lực hiện tại của Diệp Phong.
“Long Thác Uyên ở ngay trên địa bàn nhà mình mà ngươi cũng không dám ló mặt ra, định làm con rùa đen rút đầu sao?”
Diệp Phong lười tranh luận với Mộ Dung Thịnh, đối phương chẳng qua chỉ là một con chó dưới trướng Long Thác Uyên mà thôi.
“Diệp Phong, hôm nay ngươi đã đến Thiên Long thành này thì đừng hòng sống sót rời đi.”
Lúc này, một giọng nói ẩn chứa thánh uy kinh khủng vang vọng trên bầu trời Thiên Long thành.
Theo sau đó, một nam tử trung niên thân mặc long bào đứng trên không trung, ánh mắt như Đế Vương bễ nghễ nhìn xuống vị trí của Diệp Phong.
Người vừa xuất hiện chính là Long Thác Uyên.
Phía sau Long Thác Uyên là hơn mười vị cường giả Thánh Vũ Cảnh của Thiên Long Hoàng phòng, khí tức mỗi người đều vô cùng hùng hậu, tràn đầy túc sát chi ý.
“Ồ? Lão rùa đen rút đầu nhà ngươi, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi à.”
Diệp Phong nhìn Long Thác Uyên vừa xuất hiện, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Hừ, ngày đó nếu không có Điện chủ thứ hai bảo vệ ngươi, ngươi nghĩ mình còn sống được đến bây giờ sao?”
Long Thác Uyên hừ khẽ một tiếng, hiển nhiên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu về chuyện ngày đó.
Hắn vốn định hôm nay chỉ hủy diệt Huyết gia, bắt giữ hai tỷ muội Huyết gia để hả giận một phen, không ngờ lại dụ được cả Diệp Phong ra mặt, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
“Huyết Mộ Uyển, Huyết Thanh Thu, hai ngươi còn cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ chịu thần phục ta, bản hoàng đảm bảo Huyết gia các ngươi bình an vô sự. Còn nếu hai ngươi cứ khăng khăng cố chấp, thì Huyết gia hôm nay chó gà không tha!”
Ánh mắt Long Thác Uyên khóa chặt trên người hai tỷ muội Huyết gia, trong mắt thoáng qua vẻ dục vọng không hề che giấu.
Hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo đùa bỡn hai nữ nhân này để giải tỏa cơn tức tích tụ trong lòng.
“Ha ha, người có thể khiến bản gia chủ thần phục chỉ có Thiếu chủ mà thôi. Còn như ngươi, lão già vô dụng này, cũng vọng tưởng nhiễm chỉ ta sao?”
Huyết Thanh Thu chủ động tiến lên, ôm lấy cánh tay phải của Diệp Phong, tựa đầu vào vai hắn.
“Tỷ tỷ nói không sai, người có thể khiến ta cúi đầu hầu hạ cũng chỉ có Thiếu chủ thôi.”
Huyết Mộ Uyển nở nụ cười yêu dị, bước đôi chân ngọc ngà, đi đến bên cạnh Diệp Phong, đôi môi đỏ kiều diễm chủ động hôn lên má hắn.
Huyết Thanh Thu thấy hành động của Huyết Mộ Uyển, không phục lườm nàng một cái, cũng tương tự dâng đôi môi thơm lên Diệp Phong.
Long Thác Uyên nhìn cảnh Diệp Phong trái ôm phải ấp hai tỷ muội xinh đẹp nhà Huyết gia, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hai nữ nhân hắn thèm muốn bấy lâu nay lại bị Diệp Phong hưởng trước, mà giờ hai tỷ muội Huyết gia này còn đang tranh giành tình cảm của hắn nữa.
Vừa nghĩ đến cảnh hai nữ nhân chủ động hầu hạ Diệp Phong, cơn giận trên đầu hắn đã bốc lên đùng đùng.
“Diệp Phong, hôm nay ngươi đã dám đến đây, tất nhiên là có chỗ dựa. Gọi người của ngươi ra đi.”
Long Thác Uyên cố nén cơn giận trong lòng.
Hôm nay cho dù U Mộc Thanh có đến, hắn cũng quyết không để Diệp Phong rời khỏi Thiên Long Thành.
“Đã ngươi muốn mở rộng tầm mắt, vậy thì ra đi.”
Diệp Phong vẫn đang trái ôm phải ấp, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Theo mệnh lệnh của hắn, hai phe thế lực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Chỉ thấy Diễm Phi phong hoa tuyệt đại, tựa như nữ thần lửa lăng không bay tới, theo sau nàng là rất nhiều cường giả của Đế Viêm cung.
Ở phía khác, Thiên Môn môn chủ Hoàng Phủ Hào mặt đầy chính khí, chân đạp hư không mà đến, phía sau ông ta cũng là vô số cường giả của Thiên Môn.
“Hử? Đó là Thiên Môn? Sao Thiên Môn cũng tới?”
“Hít— Phe phái còn lại là Đế Viêm cung!”
Đám đông bên dưới ở Thiên Long Thành nhìn hai phe thế lực vừa xuất hiện, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Nhiều cường giả Thánh Vũ Cảnh hội tụ như vậy, hôm nay Thiên Long Thành chắc chắn sẽ nổi lên một cơn phong ba đáng sợ.
Mộ Dung Thịnh nhìn hai phe thế lực khí thế hùng hổ kéo đến, lông mày cau lại. Đây đều là viện binh Diệp Phong gọi tới sao?
Đôi mắt Long Thác Uyên hơi nheo lại. Việc Đế Viêm cung đến, hắn không hề ngạc nhiên, nhưng người của Thiên Môn... hình như hắn đâu có mời họ tới?
“Hoàng Phủ Hào, ngươi dẫn người Thiên Môn đến đây, là muốn tạo phản phải không?”
Giọng nói chất vấn của Long Thác Uyên vang lên.
“Long Thác Uyên, ta đây không phải tạo phản, mà là trợ giúp chính nghĩa.”
Hoàng Phủ Hào gọi thẳng tên hắn, gương mặt đầy vẻ chính nghĩa.
Hôm qua sau khi biết được kế hoạch của Diệp Phong, hắn cũng phải cảm thán sự điên cuồng này.
Nhưng tính mạng hắn nằm trong tay Diệp Phong, lại thấy có Đế Viêm cung tương trợ, nên cũng cảm thấy không phải là không có cơ hội thắng, ít nhất cũng có thể toàn thân trở ra.
“Hay cho câu trợ giúp chính nghĩa! Xem ra Thiên Môn các ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Sắc mặt Long Thác Uyên vẫn bình tĩnh. Chỉ là một Thiên Môn thôi, hắn còn chưa đặt vào mắt.
Hoàng Phủ Hào này đã muốn tìm chết, vậy thì tiễn hắn một đoạn đường.
“Long Thác Uyên, để ta xem thử Thiên Long Hoàng phòng các ngươi có nội tình gì. Nếu không có, vậy thì diệt vong đi thôi.”
Ánh mắt Diệp Phong lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ khinh cuồng.
“Diệp Phong, ngươi giết nhi tử của ta, hôm nay ta nhất định sẽ băm ngươi thành muôn mảnh!”
Lúc này, Tượng Uy dẫn theo cường giả Long Tượng Các, xuất hiện trước mặt Diệp Phong. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Phong mang theo sát ý không hề che giấu.
Vốn dĩ hắn đến Thiên Long Hoàng triều là muốn bí mật bàn bạc với Long Thác Uyên, cùng tiến đánh Đế Viêm cung, bắt giữ Diễm Phi để ép Diệp Phong phải lộ diện.
Bây giờ Diệp Phong tự mình xuất hiện, cũng giúp bọn hắn bớt đi công đoạn vẽ vời thêm chuyện.
“Xem ra hai lão tạp mao các ngươi cùng một phe nhỉ.”
Diệp Phong cười nhạo một tiếng. Việc người của Long Tượng Các có mặt ở đây, rõ ràng hắn cũng đã sớm liệu tới.
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về một khoảng không, bình thản nói: “Mấy vị của Tuyệt Sát Các, còn không mau hiện thân?”
Lời hắn vừa dứt, năm sát thủ tỏa ra khí tức Thánh Vũ Cảnh cấp bốn chậm rãi bước ra từ hư không.
Ánh mắt năm người bọn họ nhìn về phía Diệp Phong tràn đầy vẻ kinh ngạc tột độ.
Diệp Phong này vậy mà lại biết vị trí ẩn nấp của bọn họ. Vốn dĩ bọn họ còn định đợi đến lúc đại chiến nổ ra sẽ bất ngờ tập kích hắn.
Long Thác Uyên và Tượng Uy liếc nhìn nhau, nội tâm vô cùng chấn kinh.
Bọn họ đúng là đã hạ Tuyệt Sát Lệnh, nhưng chính họ cũng không biết sát thủ của Tuyệt Sát Các ở đâu, vậy mà lại bị Diệp Phong này nhìn thấu chỉ bằng một ánh mắt.
“Hít— Năm vị sát thủ cấp 【Tuyệt Sát】! Thật là đại thủ bút!”
Đám đông bên dưới ở Thiên Long Thành nhìn chữ ‘Tuyệt’ trên y phục của năm vị sát thủ, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết rằng, bị một vị 【Tuyệt Sát】 nhắm tới thì gần như đã bị phán án tử hình.
Mà bị tới năm vị 【Tuyệt Sát】 nhắm vào cùng lúc, ở Cửu U chi địa này dường như chưa từng có ai được hưởng đãi ngộ như vậy.
Điều này tương đương với việc Diêm Vương trực tiếp xóa tên ngươi khỏi Sổ Sinh Tử.
..........................
Bạn cần đăng nhập để bình luận