Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 513: Chấn kinh, ly biệt!

Chương 513: Chấn kinh, ly biệt!
Nam Cung Vân, Nam Cung Oanh, Cát Kỳ bọn người, đều là dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn bóng dáng Diệp Phong.
Một quyền đánh chết một người Đế Vũ Cảnh tứ cấp, thực lực thế này đúng là có chút quá mức kinh khủng.
Bất quá điều này cũng làm cho bọn hắn thấy được hy vọng sống sót.
Ánh mắt của Tuyết Thanh Trần cùng Tuyết Quân Diễn lấp lóe, đáy mắt hiện ra một tia kiêng kị.
Hai người vừa chết này, cho dù là trong số những người ở Đế Vũ Cảnh tứ cấp, cũng là những kẻ khá cường hãn, tay không biết đã nhuốm máu tươi của bao nhiêu người cùng cảnh giới.
Nhưng trong tay của thanh niên rõ ràng khí tức chỉ có Thánh Võ Cảnh cấp ba này, bọn họ lại chỉ là hạng người bị một quyền đánh chết, hình ảnh này tác động cực mạnh vào nội tâm của bọn hắn.
“Bằng hữu, đây là hiểu lầm, chuyện này dừng ở đây, chúng ta bây giờ rời đi thì thế nào?” Tuyết Quân Diễn vừa nói vừa lắc đầu với Tuyết Thanh Trần, rõ ràng hắn không có niềm tin tuyệt đối có thể hạ được Diệp Phong.
Tuyết Thanh Trần ánh mắt trầm xuống, cũng không nói nhiều lời, Bạo Tuyết dong binh đoàn của bọn hắn từ trước đến nay chuyên khi dễ người có thực lực không đủ.
Gặp phải loại địch nhân thực lực không rõ sâu cạn thế này, bọn hắn trước nay đều cẩn thận đối đãi.
Không cần thiết vì một chút tài nguyên và nữ nhân mà liều lĩnh mạo hiểm như vậy.
Lời này vừa nói ra!
Nam Cung Vân trong lòng kinh ngạc vạn phần, Diệp Phong này chỉ vừa ra tay đã dọa sợ được đội ngũ của Bạo Tuyết dong binh đoàn, điều này quả thực còn hữu dụng hơn cả thân phận Nam Cung gia của hắn.
Nhưng lời kế tiếp của Diệp Phong khiến hắn phải nheo mắt.
“A? Muốn giết ta là hiểu lầm, vậy hôm nay ta liền giết ngươi, rồi nói lời xin lỗi với thi thể của ngươi.” Diệp Phong chậm rãi đứng dậy, khí tràng cường đại quanh thân lan tỏa ra, cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
“Bằng hữu, ngươi đừng quá đáng, chúng ta rời đi như vậy, không có nghĩa là sợ ngươi.” Khí tức Đế Vũ Cảnh lục cấp của Tuyết Quân Diễn tỏa ra, đối kháng với khí tràng cường đại tỏa ra từ Diệp Phong.
Chỉ là điều khiến sắc mặt hắn ngưng trọng là, hắn lại có cảm giác như đang đối mặt với đoàn trưởng Bạo Tuyết dong binh đoàn của bọn hắn.
“A, hạng người lấn yếu sợ mạnh mà thôi, hôm nay các ngươi một kẻ cũng đừng hòng đi.” Diệp Phong nhếch miệng vẽ lên một đường cong khinh thường.
Sau đó thân hình hắn đột nhiên lao ra, quanh thân bốc lên ngọn lửa nóng rực, đánh một chưởng về phía Tuyết Quân Diễn.
“Tiểu tử, thật coi lão tử là bùn nặn chắc.” Trên gương mặt Tuyết Quân Diễn hiện ra vẻ dữ tợn và tàn nhẫn.
Hắn đã tung hoành trong Yêu Thú sơn mạch này không biết bao nhiêu năm, có thể sống sót chính là dựa vào thực lực cường đại.
Chỉ thấy xung quanh hắn đột nhiên rơi xuống từng đợt bông tuyết, khiến cho nhiệt độ trong trời đất đều trở nên băng hàn.
“Tuyết rơi chưởng!” Tuyết Quân Diễn hét lớn một tiếng, điều động lực lượng băng tuyết xung quanh, hội tụ vào lòng bàn tay, sau đó vỗ một chưởng về phía Diệp Phong.
Sau một khắc!
Tuyết rơi chưởng cùng Hỏa Diễm Chưởng Ấn của Diệp Phong đối đầu với nhau, lực lượng băng tuyết và lực lượng hỏa diễm đan xen, theo đó lực lượng băng tuyết tan rã, bị lực lượng hỏa diễm triệt để đốt cháy thành hơi nước.
“Cái gì?” Tuyết Quân Diễn biến sắc, trong miệng thốt ra tiếng kêu kinh ngạc không thể tin nổi.
Theo đó là Hỏa Diễm Chưởng Ấn bá đạo, mang theo một luồng khí nóng ập tới mặt.
Oanh!
Tuyết Quân Diễn bị một chưởng đánh bay, trọng thương ngã xuống đất tại chỗ.
“Hít!” Ánh mắt Nam Cung Vân chấn động vì cảnh tượng đó, không khỏi hít sâu một hơi.
Cảnh tượng này sao mà tương tự, lúc trước hắn giao thủ với Tuyết Quân Diễn, cũng bị một chưởng trọng thương.
Bây giờ Diệp Phong này vậy mà lại dùng một chưởng đánh trọng thương Tuyết Quân Diễn, khiến hắn có cảm giác như đang ở trong mơ.
Nam Cung Oanh, Cát Kỳ bọn người đều trợn to mắt, kinh hãi đến hóa đá tại chỗ.
Tuyết Quân Diễn này chính là cường giả Đế Vũ Cảnh cấp sáu, vậy mà lại bị một chưởng đánh trọng thương, cho dù là lão tổ Nam Cung gia của nàng, chỉ sợ cũng không có thực lực này a.
Cơ thể Cát Kỳ lúc này run lẩy bẩy, thanh niên mà lúc trước hắn xem thường lại kinh khủng đến vậy, khiến hắn có cảm giác như đã đắc tội với Diêm Vương.
“Ngươi... ngươi đừng qua đây, phụ thân ta chính là đoàn trưởng Bạo Tuyết dong binh đoàn.” Tuyết Thanh Trần nhìn Diệp Phong chậm rãi đến gần, sợ đến sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
Không có Tuyết Quân Diễn bảo vệ, hắn chỉ có thể lôi phụ thân mình ra, hy vọng đối phương sẽ kiêng dè.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy Diệp Phong nhếch miệng vẽ lên đường cong khinh thường kia, giống như đang chế nhạo lời nói của hắn.
Giờ khắc này, hắn chợt nhớ tới lúc trước khi đội ngũ Nam Cung gia báo ra thân phận, hắn cũng chính là có vẻ mặt khinh thường này.
Chỉ là bây giờ hắn đã trở thành dê đợi làm thịt.
“A, Bạo Tuyết dong binh đoàn, chưa từng nghe nói qua.” Diệp Phong cười nhạo một tiếng, đi tới trước mặt Tuyết Thanh Trần, trực tiếp vỗ một chưởng xuống.
“A a a!” Tuyết Thanh Trần hét thảm một tiếng, sau đó trực tiếp bị một chưởng vỗ chết, chết thảm tại chỗ.
Mà những người của Bạo Tuyết dong binh đoàn bên cạnh, sợ đến không dám động đậy.
Ngay cả đội trưởng Tuyết Quân Diễn mạnh nhất trong bọn họ cũng bị một chưởng trọng thương, bọn hắn làm sao có thể là đối thủ.
“Ngươi... Ngươi sẽ hối hận, đoàn trưởng sẽ báo thù cho chúng ta.” Trong miệng Tuyết Quân Diễn vang lên thanh âm đe dọa đó, hắn tự biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết.
“Đoàn trưởng của các ngươi nếu tới tìm ta, người phải hối hận cũng chỉ là hắn.” Ánh mắt Diệp Phong lạnh lùng, trong lúc nói chuyện, quanh thân bao phủ bởi liệt diễm ngập trời, liệt diễm lan rộng ra, bao phủ toàn bộ đám người Bạo Tuyết dong binh đoàn.
Khi liệt diễm tan đi, đám người Bạo Tuyết dong binh đoàn toàn bộ bị ngọn lửa thôn phệ, không một người sống sót.
Đám người này trước đó muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ sự nhân từ nương tay nào.
“Diệp Phong ca ca, ngươi... thật là lợi hại a.” Nam Cung Oanh chạy chậm tới trước mặt Diệp Phong, lộ ra ánh mắt cực kỳ sùng bái.
Nàng tùy tiện gặp phải một người, vậy mà dường như còn lợi hại hơn cả lão tổ Nam Cung gia của nàng.
Nam Cung Vân cũng có chút xấu hổ cúi đầu, lúc trước hắn còn cảm thấy Diệp Phong muốn đi tìm Băng Phượng là không tự lượng sức.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, là hắn kiến thức nông cạn.
Lần này nếu không có Diệp Phong, không chỉ bọn hắn đều phải chết, mà ngay cả Nam Cung Oanh cũng sẽ bị làm bẩn.
Cát Kỳ thì trốn ở một góc, không dám nói bất kỳ lời nào, sợ bị Diệp Phong nhớ mặt và ghi hận.
“Ngươi nếu cố gắng tu luyện, tương lai cũng có thể mạnh như ta vậy.” Diệp Phong nói lời khích lệ với thiếu nữ trước mặt.
Nam Cung Oanh này đã được xem là tương đối có thiên phú, chỉ là tuổi còn nhỏ so với cường giả Đế Vũ Cảnh.
“Diệp Phong ca ca, ta sẽ cố gắng tu luyện.” Nam Cung Oanh sau khi nhận được cổ vũ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ.
Nàng đã xem Diệp Phong là mục tiêu phấn đấu của mình.
“Ừm, đã như vậy, chúng ta cũng nên cáo biệt, ta muốn đi tìm Thần Phượng huyết.” Diệp Phong cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Cửu U Bạch Hổ.
Cửu U Bạch Hổ lập tức đi tới trước mặt Diệp Phong, ngoan ngoãn nằm xuống đất, để Diệp Phong ngồi lên.
Thực lực của nhân loại này còn kinh khủng hơn so với hắn nghĩ.
Nam Cung Oanh nghe vậy, trong lòng có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn Diệp Phong rời đi.
Trước khi đi, Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một viên đan dược, cong ngón tay búng về phía Nam Cung Vân.
“Vì chúng ta hữu duyên, viên đan dược này liền tặng cho ngươi, hãy bảo vệ tốt tiểu thư nhà ngươi.” Theo tiếng nói của Diệp Phong rơi xuống, hắn và Cửu U Bạch Hổ đã biến mất khỏi tầm mắt của đội ngũ Nam Cung gia.
Nam Cung Vân nhận lấy đan dược, tập trung nhìn vào, cơ thể đột nhiên chấn động.
Đây là Đế Cực Đan!
Hắn vạn lần không ngờ tới, chỉ tặng cho Diệp Phong một tấm bản đồ Yêu Thú sơn mạch, mà không chỉ được ăn một bữa thịt hắc ám Ma Long, còn nhận được một viên Đế Cực Đan vô cùng trân quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận