Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 520: Lại sinh biến cố!

Chương 520: Lại có biến cố!
“Chẳng phải vừa rồi chủ nhân đã cưỡi ta đó sao, nếu ngài muốn đổi cách cưỡi khác, Huyên Nhi làm gì có cơ hội phản kháng.” Bạch Huyên Nhi chớp chớp mắt, nói ra những lời có phần mập mờ.
Nàng sở dĩ to gan như vậy là vì cảm nhận được dấu hiệu sắp đột phá.
Tu vi của nàng đã ở Đế Vũ Cảnh cấp tám nhiều năm, vốn đã đạt đến đỉnh phong.
Bây giờ lại nhận được huyết dịch thần bí, tăng cường sức mạnh huyết mạch, lại cùng Phượng Thiên Tuyết đại chiến một trận và chiến thắng, tâm cảnh được nâng cao, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi như nước chảy thành sông.
Không quá ba ngày, nàng chắc chắn sẽ đột phá tiến vào Đế Vũ Cảnh cấp 9.
Đến lúc đó nếu Diệp Phong muốn ép buộc nàng làm chuyện không muốn, nàng hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình để phản kháng.
Diệp Phong cảnh cáo trừng mắt nhìn Bạch Huyên Nhi, ra hiệu cho nữ nhân này im miệng, sau đó hắn lại dời ánh mắt đến trên người Phượng Thiên Tuyết, bình tĩnh nói.
“Phượng Thiên Tuyết, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút, cơ hội như vậy e rằng chỉ có lần này, ngươi cũng không hy vọng cứ mãi bị Bạch Huyên Nhi đè đầu chứ.” Phượng Thiên Tuyết nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, trong lòng có chút dao động, chỉ là nàng có hơi ngại mất mặt.
Đúng lúc nàng đang do dự không biết nên mở lời thế nào, một giọng nói giễu cợt từ phía sau ba người truyền đến.
“Ồ, ở đây lại có hai đại yêu Đế Vũ Cảnh cấp tám, hơn nữa còn yêu kiều tuyệt sắc thế này, nghĩ đến thiếu chủ nhất định sẽ rất hài lòng.” Trên gương mặt Đông Hoàng Chí lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Lúc trước hắn đã cảm giác được có âm thanh chiến đấu truyền đến từ đây, chạy tới xem xét quả nhiên có bất ngờ thú vị.
Một xà yêu xinh đẹp quyến rũ, toát ra khí tức hoang dã; một Băng Phượng bị thương nhưng vẫn lạnh lùng diễm lệ vô song. Nếu có thể bắt cả hai về, có thể xem là một công lớn đây.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Phong, Bạch Huyên Nhi, Phượng Thiên Tuyết cả ba người đều quay người lại nhìn.
Khi thấy đội ngũ này, sắc mặt ba người trở nên ngưng trọng.
Một vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp chín, hai vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám, còn có mấy người cũng có tu vi từ Đế Vũ Cảnh cấp năm trở lên.
Đội hình như vậy, đặt ở bất kỳ đế tộc nào cũng được xem là khá cường đại.
“Các ngươi là ai?” Diệp Phong hơi híp mắt lại hỏi, đám người này vừa nhìn đã biết là kẻ đến không thiện.
Nếu chỉ có một mình, hắn tự nhiên không sợ, nhưng hôm nay Phượng Thiên Tuyết đang bị thương, một khi chiến đấu nổ ra, hắn còn phải để tâm đến đối phương, nên khá là phiền phức.
Trong lúc nói chuyện, hai tay hắn đặt sau lưng, lặng lẽ lấy ra một viên đan dược chữa thương, đưa cho Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết ánh mắt hơi động, sau khi nhận lấy, do dự một lát cuối cùng vẫn quay người nuốt vào.
Trong tình huống hiện tại, người nguy hiểm nhất chính là nàng, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng nhân loại này.
“Ngươi thì là cái thá gì, một tên tiểu ma cà bông Thánh Võ Cảnh cấp ba, ở đây làm gì có phần cho ngươi nói chuyện.” Một người của Đông Hoàng gia khinh thường cười nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phong tràn đầy vẻ khinh miệt.
Diệp Phong nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua một tia nguy hiểm, nhưng vì muốn câu giờ cho Phượng Thiên Tuyết chữa thương, hắn không lập tức nổi nóng.
“Hai người các ngươi, là lựa chọn bị chúng ta bắt về, hay là chủ động từ bỏ chống cự? Lui về phía sau hai ngươi nếu có thể trở thành tọa kỵ của thiếu chủ nhà ta, đó cũng là vinh hạnh vô thượng của các ngươi.” Đông Hoàng Chí bước ra một bước, uy áp kinh khủng của Đế Vũ Cảnh cấp 9 bao phủ cả tòa Thần Phượng sơn.
“Chủ nhân, có người muốn bắt ta về làm thú cưỡi, ngươi nói ta nên làm gì đây?” Bạch Huyên Nhi đảo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ mê người, đuôi rắn uốn lượn lượn một vòng quanh Diệp Phong.
“Ta lại đánh không lại người ta, ngươi chỉ đành bị bọn hắn bắt về làm tọa kỵ thôi.” Diệp Phong giang hai tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nữ nhân này biết thực lực hắn mạnh nên muốn dời sự chú ý của đám người kia sang người hắn đây mà.
Nụ cười trên mặt Bạch Huyên Nhi cứng đờ, dù biết Diệp Phong đang nói đùa, nàng cũng có chút khó chịu.
“Tiểu tử, xem ra ngươi cũng thức thời đấy.” Đông Hoàng Chí hài lòng gật đầu, đồng thời có chút nghi hoặc về mối quan hệ giữa Diệp Phong và hai đại yêu này.
Nhưng bây giờ những điều đó đều không quan trọng.
“Ta chỉ đùa với ngươi một chút, ngươi mẹ nó còn tưởng thật à.” Giọng Diệp Phong đột nhiên lạnh đi, nổi giận mắng: “Tọa kỵ của lão tử, chỉ có một mình ta được cưỡi, ngươi mẹ nó còn dám có ý đồ, lăn!”
Khi lời nói cuồng vọng này của Diệp Phong vang lên, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Đông Hoàng Chí hơi sững sờ, không ngờ kẻ này lại dám nói chuyện với hắn như vậy.
Bạch Huyên Nhi và Phượng Thiên Tuyết liếc nhìn nhau, lời này có vẻ khá bá khí nha.
“Làm càn!” Một người của Đông Hoàng gia quát lớn.
“Làm càn cái đại gia nhà ngươi, hoặc là lăn, hoặc là chết.” Diệp Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa quát hắn, giống như đang nhìn một kẻ đã chết.
“Lên, các ngươi giết chết tên nhân loại này, chúng ta đi đối phó Băng Phượng và xà yêu.” Trong mắt Đông Hoàng Chí hàn quang loé lên, ra lệnh.
Oanh!
Dưới mệnh lệnh của hắn, các cường giả Đế Vũ Cảnh của Đông Hoàng gia đồng loạt ra tay.
Đông Hoàng Chí cùng một vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám tấn công về phía Bạch Huyên Nhi, hai người định bắt giữ nàng.
Một vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám khác thì lao về phía Phượng Thiên Tuyết đang bị thương.
Còn những cường giả Đế Vũ Cảnh còn lại, toàn bộ xông về phía Diệp Phong, bọn hắn vận dụng võ kỹ, quyết tâm phải nghiền nát tên tiểu tử phách lối này thành thịt vụn.
“Tất cả mẹ nó chết cho ta!” Diệp Phong thi triển Đại Nhật Phần Thiên Chưởng bá đạo, một chưởng đánh ra, thiêu đốt cả bầu trời, khiến các cường giả Đế Vũ Cảnh của Đông Hoàng gia rùng mình.
Oanh!
Chỉ một chưởng bá đạo, sáu vị cường giả Đế Vũ Cảnh của Đông Hoàng gia bỏ mạng tại chỗ, khiến Đông Hoàng Chí cùng hai vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám còn lại của Đông Hoàng gia trực tiếp choáng váng.
“Ngươi đi đối phó hắn, xà nữ này giao cho ta đối phó.” Đông Hoàng Chí ra lệnh cho cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám bên cạnh.
“Vâng!” Cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám của Đông Hoàng gia không dám khinh thường, lấy ra Đế binh lao tới Diệp Phong.
Diệp Phong tự nhiên không chút sợ hãi, giao chiến cùng người này.
Một bên khác, Bạch Huyên Nhi bất đắc dĩ cùng Đông Hoàng Chí lao vào chiến đấu, nàng tuy không phải đối thủ của hắn, nhưng trong thời gian ngắn vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Hơn nữa nàng cũng muốn liều mạng một phen, tìm kiếm thời cơ đột phá trong chiến đấu, bằng không các nàng hôm nay sẽ gặp nguy hiểm.
“Nữ nhân, ngươi đã bị thương, thúc thủ chịu trói đi.” Một vị cường giả Đế Vũ Cảnh cấp tám khác của Đông Hoàng gia, toàn thân tỏa ra kim quang đế quang, kim quang lấp lóe, hóa thành một chiếc chuông lớn màu vàng, trấn áp Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết tóc băng bay múa, thân thể chìm trong băng tuyết, giống như nữ thần Băng Tuyết lạnh lùng kiêu ngạo, ngăn cản đòn tấn công của đối phương.
Nàng quả thực bị thương không nhẹ, cũng may Diệp Phong đã cho nàng đan dược chữa thương, giúp nàng hồi phục một chút thương thế.
Ầm ầm!
Trên Thần Phượng sơn lại lần nữa bùng nổ ba trận chiến đấu kinh hoàng.
Mà trong ba chiến trường này, chỉ có Diệp Phong là chiếm thế thượng phong.
“Tiếp tục thế này không phải là cách.” Diệp Phong hít sâu một hơi, lấy ra Cực phẩm Đế binh, Cửu Hoang Cung.
Hắn phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất để kết thúc chiến đấu, trấn sát đối phương tại đây.
Khi Cửu Hoang Cung xuất hiện, Đông Hoàng Chí, Bạch Huyên Nhi, Phượng Thiên Tuyết và những người khác đều cảm nhận được dao động năng lượng kinh khủng tỏa ra từ Đế binh này.
“Hả? Đây là Cực phẩm Đế binh!” Cường giả Đông Hoàng gia đang giao chiến với Diệp Phong, mắt trợn tròn, kinh hãi đến thất sắc, một luồng hàn ý chạy dọc toàn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận