Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 77: Tề thiên thắng lựa chọn, Thánh Quân lân tâm tư!

Chương 77: Lựa chọn của Tề Thiên Thắng, tâm tư của Thánh Quân Lân!
Không biết đã qua bao lâu, Hỏa Thiên Nhi cũng hoàn thành việc luyện chế đan dược.
Nàng luyện chế là loại đan dược tứ phẩm đơn giản nhất, có thể thuận lợi hoàn thành, nàng đã rất hài lòng.
Dù sao tu vi hiện giờ của nàng chỉ là Võ cảnh cấp tám, tuổi tác cũng mới mười chín, có được thành tựu này đã đủ để khiến rất nhiều người phải kinh ngạc tán thán.
Sau Hỏa Thiên Nhi, Viêm Ngọc Lân và Tề Thiên Thắng cũng thuận lợi hoàn thành việc luyện chế đan dược.
Viêm Ngọc Lân luyện chế ra là một viên Bồi Nguyên Đan tứ phẩm bảy vân.
Tề Thiên Thắng luyện chế ra là một viên Dưỡng Hồn Đan tứ phẩm tám vân.
Viêm Ngọc Lân nhìn viên đan dược Tề Thiên Thắng luyện chế ra, trên mặt hiện lên một nét ảm đạm.
Tề Thiên Thắng nở một nụ cười nhàn nhạt, Dưỡng Hồn Đan vốn là một trong những loại khó luyện chế nhất trong số đan dược tứ phẩm, cộng thêm phẩm chất tám vân của hắn, việc giành được chức quán quân đại hội luyện đan sư lần này đã là mười phần chắc chín.
Dù sao đan dược tứ phẩm cửu vân đâu có dễ luyện chế như vậy.
Hắn nhìn xung quanh, thấy vẫn còn Lâm Nham và Diệp Phong hai người chưa hoàn thành.
Thấy cảnh này, Tề Thiên Thắng trong lòng cười lạnh không thôi, hai người này kẻ nào cũng ngông cuồng, kết quả đến bây giờ vẫn chưa luyện chế xong.
Nếu đến lúc đó luyện chế thất bại, quả thực khiến người ta cười đến rụng răng.
Ánh mắt Dược Thiên Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Nham, nếu đối phương luyện chế ra đan dược ngũ phẩm, vậy thì đã khóa chặt thắng cục.
“Lấy máu của ta, ngưng tụ đan này!” Trong miệng Lâm Nham bỗng nhiên vang lên một giọng nói, linh lực của hắn quả thực không cách nào chống đỡ nổi việc luyện chế ra đan dược ngũ phẩm.
Nhưng hắn có thể dùng khí huyết chi lực của bản thân để thay thế linh lực, sáng tạo nên truyền kỳ thuộc về hắn.
Ông!
Lò luyện đan trước mặt Lâm Nham bỗng nhiên rung động, một đạo ánh sáng màu máu từ trong lò nở rộ.
“Đan dược ngũ phẩm, ta Lâm Nham đã luyện thành.” Lâm Nham tay cầm viên Huyết Vương Đan ngũ phẩm một vân, ánh mắt bễ nghễ đảo qua tất cả mọi người ở đây.
Ngay khoảnh khắc viên đan dược ngũ phẩm kia xuất hiện, đám người ai nấy đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến độ cằm muốn rớt xuống.
Lâm Nham này dựa vào cảnh giới Thiên Vũ mà luyện chế được đan dược ngũ phẩm.
Hơn nữa còn là một luyện đan sư ngũ phẩm chưa đến hai mươi lăm tuổi, thiên phú luyện đan như vậy khiến cho tất cả mọi người phải rung động.
Sắc mặt Tề Thiên Thắng âm trầm như nước, nội tâm tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Một người cùng tuổi với hắn lại có thể luyện chế được đan dược ngũ phẩm, điều này khiến hắn, người vốn luôn cao ngạo, khó mà chấp nhận.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể thay đổi được gì, cũng may hắn chỉ cần thắng Diệp Phong là được.
“Tề Thiên Thắng, ngươi mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ đây là đan dược gì.” Theo tiếng hô to rõ của Diệp Phong vang lên, ánh mắt mọi người đều bị thu hút.
Khoảnh khắc sau!
Theo lò luyện đan rung động, một viên đan dược ẩn chứa Âm Dương chi khí xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Đây là đan dược ngũ phẩm, Âm Dương Lưỡng Nghi Đan?” Đôi mắt già nua của Dược Thiên Trần kịch liệt co rụt lại, sự rung động trong lòng đã không cách nào diễn tả bằng lời.
Một người chỉ ở cảnh giới Địa Võ, vậy mà luyện chế được đan dược ngũ phẩm.
Việc này nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ tát cho kẻ nói đùa này hai bạt tai.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng tựa như mơ ảo này cứ thế xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Tề Thiên Thắng và Lâm Nham cũng lộ rõ vẻ cực kỳ kinh ngạc, rung động trong lòng hồi lâu không thể lắng xuống.
Nhất là khi Lâm Nham nhìn thấy đây là một viên Âm Dương Lưỡng Nghi Đan tam vân, yêu nghiệt như hắn cũng không thể không cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.
Thánh Quân Lân, Tề Thiên Hầu, Hỏa Viêm Linh, những cường giả Hoàng Võ cảnh này đã kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Lão phu tuyên bố, quán quân của cuộc thi đấu luyện đan sư lần này là Diệp Phong.” Dược Thiên Trần hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phong giống như đang nhìn một bảo vật.
Hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu gặp được một thanh niên biến thái như thế.
Cho dù tìm khắp trăm nước Càn Vực, cũng không tìm ra được người thứ hai.
“Diệp Phong, đây là phần thưởng quán quân của ngươi, Cực Hỏa đỉnh. Nó là một lò luyện đan thiên giai hạ phẩm, hy vọng sau này ngươi có thể dùng nó để sáng tạo ra nhiều kỳ tích hơn nữa.” Dược Thiên Trần tán dương.
“Tạ ơn Tiền bối!” Diệp Phong nhận lấy Cực Hỏa đỉnh, đi tới bên cạnh Hỏa Thiên Nhi.
Lúc này, Hỏa Thiên Nhi nhìn Diệp Phong với vẻ mặt đầy sùng bái, đồ đệ của nàng lại có thể luyện chế được đan dược ngũ phẩm, quả thực quá lợi hại.
“Thiên Nhi, lúc trước ngươi dạy ta luyện đan, bây giờ Cực Hỏa đỉnh này tặng cho ngươi nhé.” Diệp Phong nhét mạnh Cực Hỏa đỉnh vào lòng Hỏa Thiên Nhi.
Hỏa Thiên Nhi vẫn còn đang đắm chìm trong sự sùng bái, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì mới phát hiện Diệp Phong đã đưa Cực Hỏa đỉnh cho mình.
Trong phút chốc, phương tâm nàng rung động, hận không thể chủ động hiến thân.
“Ha ha, tốt, người cháu rể Diệp Phong này, ta nhận chắc rồi.” Hỏa Viêm Linh lúc này cười không khép miệng được.
Một thanh niên có thiên phú luyện đan yêu nghiệt như thế, lại còn là người mà cháu gái mình chủ động yêu thích, người cháu rể này hắn nhất định phải nhận.
Trong đám người, Thánh Quang Điệp lúc này vô cùng mừng rỡ, Diệp Phong đã thắng, còn trở thành luyện đan sư ngũ phẩm trẻ tuổi nhất trong Thánh Võ Quốc.
Thành tựu như vậy đủ để phụ thân nàng phải cân nhắc lại chuyện của nàng và Tề Thiên Thắng.
“Thiên Nhi, ngươi lui sang một bên trước đi, ta còn có chút chuyện cần xử lý.” Diệp Phong xoa đầu Hỏa Thiên Nhi, dặn dò.
“Ừm!” Hỏa Thiên Nhi ngoan ngoãn lui sang một bên, hiển nhiên cũng đã nghe nói về ân oán giữa Diệp Phong và Tề Thiên Thắng.
“Tề Thiên Thắng, thi đấu luyện đan ta đã thắng, ngươi định tự chặt một tay, hay là định bội ước đây?” Ánh mắt Diệp Phong nhìn thẳng Tề Thiên Thắng, hùng hổ doạ người nói.
“Diệp Phong, ngươi đừng quá đáng!” Sắc mặt Tề Thiên Thắng tái nhợt, cơn phẫn nộ trong lòng suýt nữa thì bùng nổ.
Tên này ngăn cản hôn sự của hắn và Thánh Quang Điệp, bây giờ còn muốn hắn tự chặt một tay.
Từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ, chưa từng phải chịu uất nghẹn như thế này.
“Người trẻ tuổi, có những chuyện không nên làm quá tuyệt tình.” Tề Thiên Hầu không thể không lên tiếng, con trai của hắn nếu bây giờ tự chặt một tay, sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến Hội Võ Ba Mươi Sáu Nước Càn Vực.
Hắn làm sao có thể để con trai mình làm ra chuyện này được.
“Đây là ván cược dưới sự chứng kiến của mọi người, con trai ngươi nếu muốn đổi ý ta cũng không sao, chỉ là loại người vi phạm lời thề này, chậc chậc chậc!” Diệp Phong nhún vai, thản nhiên nói.
Hắn không thể nào cưỡng ép chặt một tay của Tề Thiên Thắng, chưa nói đến việc có đánh lại hay không, Tề Thiên Hầu chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nói không chừng Thánh Quân Lân cũng sẽ không đồng ý, dù sao Tề Thiên Thắng sẽ đại diện cho Thánh Võ Quốc tham gia Hội Võ Ba Mươi Sáu Nước Càn Vực.
Cho nên hắn còn không bằng lấy lui làm tiến, để Tề Thiên Thắng tự mình đưa ra lựa chọn.
Nếu đối phương tự chặt một tay, thực lực chắc chắn sẽ giảm mạnh, đối với hắn hiện tại sẽ không còn là mối uy hiếp nữa.
Nếu không chặt tay, vậy sẽ phải nhận sự khinh thường của mọi người và sự xem nhẹ của Thánh Quân Lân.
Thánh Quân Lân lúc này cũng muốn xem Tề Thiên Thắng sẽ đưa ra quyết định thế nào.
Là cụt tay giữ lời, hay là ti tiện bội ước.
Nhưng dường như bất kể là lựa chọn nào, đều sẽ khiến Tề Thiên Thắng mất đi giá trị trong lòng hắn, không ai thích kẻ bội bạc.
“Diệp Phong ngược lại lại là một người trẻ tuổi rất không tệ, chỉ tiếc mối quan hệ thân mật với Điệp Nhi có chút giả tạo nha.” Thánh Quân Lân thì thầm, như có điều suy nghĩ.
“Xem ra nếu cần thiết, ta cũng chỉ có thể âm thầm giúp một tay, để hai đứa đùa mà thành thật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận