Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 164: Kinh khủng hoang khí!

Chương 164: Hoang khí kinh khủng!
Một khắc sau!
Một mũi thương lại lần nữa loé lên trong mắt Hổ Phù Sinh, hai tay hắn phát lực, vung đao chặn lại.
Diệp Phong hất ngược mũi thương, thương mang hình trăng khuyết nghịch không bay lên, xé rách khí lưu, đâm thẳng vào mặt Hổ Phù Sinh.
Hổ Phù Sinh đồng tử co rụt lại, đầu hơi nghiêng đi, tránh thoát được một kích trí mạng này, nhưng luồng khí lưu mãnh liệt sinh ra khi thương mang xẹt qua hư không vẫn lưu lại một vệt máu trên mặt hắn.
Máu tươi ấm áp nhỏ xuống từ trên mặt hắn, sâu trong đáy mắt Hổ Phù Sinh hiện lên vẻ tức giận và kinh hãi.
Vừa rồi hắn suýt chút nữa là chết rồi.
“A a a, hai tên khốn các ngươi, không thể tha thứ.” Hổ Phù Sinh thân hình nhanh chóng lùi lại, từng tấm Linh phù xuất hiện trong tay hắn.
Ong ong ong!
Theo từng tấm Linh phù được kích hoạt, hắn điên cuồng ném Linh phù về phía hai người.
Sắc mặt Diệp Phong và Hàn Vân Phi biến đổi, cả hai lấy ra Linh phù phòng ngự để chống cự, đồng thời lập tức giữ khoảng cách với đối phương.
Ầm ầm!
Từng đợt nổ vang như sấm sét kinh hoàng lan tràn khắp bầu trời.
Sau một trận oanh tạc dữ dội, cả hai người đều không bị thương tổn quá nặng.
Mà Hổ Phù Sinh lúc này đã sớm trốn xa, biến mất ở cuối chân trời.
Hắn sợ rồi, cứ đánh tiếp như vậy, sớm muộn gì hắn cũng chết trong tay hai người này.
Diệp Phong nhìn Hổ Phù Sinh chạy xa, không đuổi theo nữa, tên này có quá nhiều Linh phù, hơi khó giết, hơn nữa bây giờ hắn có đuổi cũng sợ là không kịp.
Nhưng chỉ cần Hổ Phù Sinh này còn ở trong sân thí luyện bát hoang một ngày, thì vẫn còn cơ hội gặp lại.
Diệp Phong thu tầm mắt về, đang chuẩn bị rời đi thì bị Hàn Vân Phi gọi lại.
“Ngươi là Diệp Phong?” Hàn Vân Phi tuy hỏi vậy, nhưng ngữ khí lại tràn đầy sự chắc chắn.
“Phải!” Diệp Phong gật đầu xác nhận, hắn tuy đeo mặt nạ, nhưng khí tức Thiên Vũ cảnh thì khó mà thay đổi.
“Ngươi là người của Hoang tộc.” Hàn Vân Phi hỏi thẳng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Phong.
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Diệp Phong đôi mắt hơi híp lại, không thừa nhận.
“Ha ha, ngươi không cần vội phủ nhận, thân thể ta đã trải qua tẩy lễ của hoang châu, có thể cảm nhận được hoang lực trong cơ thể ngươi, ngươi đã tu luyện «Thiên Hoang Kinh».” Lúc mới gặp Diệp Phong, Hàn Vân Phi chỉ cảm thấy mơ hồ, không dám chắc chắn hoàn toàn.
Trong lúc liên thủ chiến đấu lần này, hắn đã cảm nhận rõ ràng được hoang lực kinh người bên trong cơ thể đối phương.
Hoang châu, đứng đầu trong Bát đại hoang khí?
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phong vẫn cảnh giác như cũ. Hoang tộc hiện nay đang sở hữu hai đại hoang khí là thần hoang quan tài và hoang châu.
Hoang châu này lại còn có công hiệu như vậy sao?
Chỉ cần trải qua tẩy lễ của hoang châu là có thể phát giác được hoang lực trong cơ thể hắn sao?
“Đưa Thiên Hoang lệnh của ngươi ra.” Mũi thương của Diệp Phong chỉ thẳng vào Hàn Vân Phi, từng bước tiến lại gần đối phương.
Nếu Hàn Vân Phi không thể đưa ra, hắn chắc chắn sẽ giết đối phương ngay tại đây.
Bằng không, nếu thân phận hắn bị bại lộ, chắc chắn sẽ dẫn tới tai họa vô tận.
Cho dù ngàn năm đã trôi qua, Hoang tộc ẩn mình trong bóng tối, nhưng rất nhiều thế lực ở bát hoang vẫn đang tìm kiếm người của Hoang tộc, muốn tiêu diệt họ, chính là vì sợ Hoang tộc có ngày ngóc đầu trở lại.
“Đây chính là Thiên Hoang lệnh của ta, ngươi nhìn cho rõ.” Hàn Vân Phi cười nhạt một tiếng, lấy ra Thiên Hoang lệnh.
Diệp Phong cũng lấy Thiên Hoang lệnh từ trong nhẫn trữ vật ra, sau đó cảm nhận được dao động truyền ra từ Thiên Hoang lệnh của đối phương.
Sau khi hoàn toàn xác nhận thân phận của đối phương, hắn mới hạ trường thương xuống.
Ngược lại, khi Hàn Vân Phi nhìn rõ lệnh bài trong tay Diệp Phong, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại.
Lệnh bài này là loại mà chỉ người quan trọng nhất của Hoang tộc mới có thể sở hữu.
“Ngươi là người bản tộc của Hoang tộc, hay là người họ khác?” Diệp Phong đi đến trước mặt Hàn Vân Phi, hỏi.
Hắn cũng không rõ Hàn Vân Phi có phải là tên thật của đối phương hay không.
“Ta là người họ khác, năm đó một vị trưởng bối Hoang tộc có ơn với cả nhà ta, từ đó về sau ta đã gia nhập Hoang tộc.” Hàn Vân Phi mở miệng giải thích, sau đó hắn hỏi ngược lại: “Ngươi là người bản tộc của Hoang tộc?” Theo suy đoán ban đầu của hắn, Diệp Phong hẳn là người họ khác của Hoang tộc, nhưng lệnh bài trong tay đối phương khiến suy đoán của hắn bị lung lay.
“Ta cũng là người họ khác, trải nghiệm có lẽ cũng tương tự ngươi.” Diệp Phong thành thật trả lời.
“Vậy lệnh bài trong tay ngươi?” Hàn Vân Phi lộ vẻ nghi hoặc.
“Có lẽ là do tiền bối đưa lệnh bài cho ta khá đặc thù.” Diệp Phong vừa nói vừa nhớ lại cuộc đối thoại trước đó của hắn với Thanh Mộng Diên.
Bây giờ hắn đã có thể xác định, Thiên Hoang lão nhân chính là tộc trưởng của Hoang tộc ngàn năm trước.
“Thì ra là vậy.” Hàn Vân Phi trong lòng đã có chút hiểu ra, thiên phú mà Diệp Phong thể hiện ra đủ để khiến cao tầng Hoang tộc chấn kinh, việc nhận được lệnh bài cốt lõi nhất cũng không có gì lạ.
“Ngươi vừa nói trải qua tẩy lễ của hoang châu là có thể cảm nhận được hoang lực trong cơ thể?” Diệp Phong vô cùng tò mò về điều này.
“Không sai, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Những hoang khí khác không cảm nhận được hoang lực trong cơ thể ngươi, bởi vì tám món hoang khí không chỉ có uy năng cường đại, mà mỗi món còn có công hiệu đặc thù riêng.” Hàn Vân Phi mở miệng giải thích: “Ví như thần hoang quan tài, theo những người cốt lõi của Hoang tộc nói, nó có thể khiến người ta an nghỉ vĩnh hằng, bất luận chịu thương thế nặng đến đâu, đều có thể duy trì trạng thái bất tử ở bên trong.” “Còn nếu có đủ hoang tinh, thậm chí còn có thể hồi phục thương thế ngay từ bên trong. Bất quá điều này cũng tùy thuộc vào từng người, tình huống của mỗi người ít nhiều đều có khác biệt.” Sau khi nghe đối phương giải thích xong, Diệp Phong hoàn toàn hiểu rõ lời dặn dò của Thiên Hoang lão nhân đối với hắn.
Ngàn năm trước, vì trận đại chiến đó, con gái của Thiên Hoang lão nhân có lẽ đã chịu trọng thương trí mạng trong trận chiến và đang an nghỉ bên trong thần hoang quan tài.
Mà hoang tinh chính là mấu chốt để nàng hồi phục.
“Thần hoang quan tài này lại có công hiệu như vậy.” Diệp Phong thì thào tự nói, nội tâm có một nhận thức mới về sự kinh khủng của hoang khí.
“Vậy ngươi giới thiệu cho ta tác dụng của những hoang khí khác xem.” Hàn Vân Phi kiên nhẫn giảng giải cho Diệp Phong.
“Hoang châu của Hoang tộc có thể rèn luyện nhục thân, ngưng tụ hoang lực trong cơ thể, giúp người mở rộng Đan Hải lớn hơn.” “Nhân hoang đỉnh trong tay Bạch Hổ Môn có thể luyện chế ra các loại đan dược có dược hiệu thần kỳ.” “Thiên Hoang thuẫn trong tay Huyền Vũ Môn nghe nói có thể mở ra một màn chắn phòng ngự tuyệt đối, ngăn cản mọi thế công.” Diệp Phong lặng lẽ lắng nghe, giờ phút này trong lòng hắn như đang rỉ máu.
Hoang tinh này có nhiều tác dụng như vậy, vậy mà trước đó bao nhiêu hoang tinh trong tay hắn đều bị Hiên Viên Đỉnh nuốt hết, kết quả cái Hiên Viên Đỉnh này đến cái rắm cũng không thả ra.
“ửm? Ngươi sao thế, sắc mặt sao lại khó coi vậy.” Hàn Vân Phi phát hiện sự khác thường của Diệp Phong, vô cùng nghi hoặc.
“Không có gì.” Diệp Phong cũng sẽ không nói ra chuyện khó nói này.
“Đúng rồi, vậy chắc hẳn ngươi có thể liên lạc được với Hoang tộc.” Diệp Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.
“Nếu thật sự có tình huống nguy cấp gì, ta có thể liên lạc được, nhưng lúc bình thường thì hầu như rất ít khi liên lạc.” Hàn Vân Phi thành thật nói.
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Hoang tộc hiện tại tuyệt đối mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.” “Ngàn năm trầm mặc, ngàn năm lửa giận, đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở bát hoang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận