Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 388: Quỷ dị chúa tể!

Chương 388: Quỷ dị chúa tể!
Lời nói cuồng vọng của Diệp Phong khiến Hoàng Phủ Hào ngây người tại chỗ, sau đó hắn phá lên cười.
“Ha ha ha, Diệp Phong, ngươi chẳng lẽ hóa điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào Huyết Thanh Thu và Huyết Mộ Uyển hai người là có thể đối phó đám người Thiên Môn ta?”
Trong tiếng cười của hắn tràn đầy vẻ khinh thường sâu sắc, ngay cả Huyết Thanh Thu cũng không làm gì được quặng mỏ Thiên Môn của hắn, chỉ bằng tiểu tử Diệp Phong này thì có thể có bản lĩnh gì chứ.
Đông đảo trưởng lão cùng đệ tử Thiên Môn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phong đều giống như đang nhìn một kẻ ngu.
“Xem ra ngươi cảm thấy rất buồn cười nhỉ, vậy thì đợi chút nữa xem ngươi còn cười ra tiếng thế nào.”
Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, sau đó hắn quay người lại, nhìn thoáng qua phía sau, thản nhiên nói: “Ngươi theo từ Huyết gia đến tận đây, chẳng lẽ còn chưa có ý định đi ra sao?”
Theo lời hắn vừa dứt, một nam tử thân mặc long bào chậm rãi hiện thân.
“Diệp Phong, hôm đó ngươi đã đáp ứng gia nhập Thiên Long hoàng thất ta, vậy thì cùng ta về Thiên Long Thành đi.”
Đôi mắt Long Vô Lạc ngạo nghễ, trong thanh âm ẩn chứa một tia hương vị hùng hổ dọa người.
Hắn vốn còn đang lo lắng Diệp Phong muốn trốn đi đâu, dù sao có Huyết Thanh Thu và Huyết Mộ Uyển hai người ở đây, hắn muốn bắt đối phương mang về gần như là chuyện không thể.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Phong vậy mà lại đến quặng mỏ Thiên Môn, điều này khiến chuyện vốn khó giải quyết trở nên dễ dàng hơn.
“Ta ở ngay đây, có bản lĩnh thì ngươi đến bắt ta về đi.”
Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên một đường cong khinh thường.
Hắn có thể tự tin đứng ở đây như vậy, không chỉ dựa vào Hiên Viên Nghê Thường, mà còn dựa vào quỷ dị tiểu thế giới ẩn giấu quanh đây.
Mặc dù với lực lượng bây giờ của hắn không đủ để mở ra quỷ dị lỗ đen, nhưng dưới sự trợ giúp của Hiên Viên Nghê Thường, vẫn có thể làm được.
Hôm nay hắn sẽ đem người của Thiên Môn và Thiên Long hoàng thất, toàn bộ hút vào trong quỷ dị thế giới, ở nơi đó hắn chính là vương tuyệt đối.
“Diệp Phong, xem ra ngày đó ngươi đã đùa bỡn Thiên Long hoàng thất ta nhỉ, hậu quả này ngươi không gánh nổi đâu.”
Đôi mắt Long Vô Lạc hơi híp lại, dám ở trước mặt người của Thiên Long hoàng thất hắn mà làm trái ý, cũng không có mấy kẻ.
“Lão tổ Long Chiến Thiên của Thiên Long hoàng thất các ngươi còn bị ta giết, ngươi thì tính là cái gì mà dám uy hiếp ta ở đây?”
Lời nói của Diệp Phong khiến mọi người tại đây trong lòng giật mình.
Cái tên Long Chiến Thiên này tại Thiên Long Hoàng triều có thể nói là như sấm bên tai, đây chính là lão tổ Thiên Long hoàng thất, chỉ có điều mấy chục năm trước đã bỗng nhiên mất tích.
Bây giờ Diệp Phong vậy mà lại nói Long Chiến Thiên chết trong tay hắn.
Huyết Thanh Thu và Hoàng Phủ Hào vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Phong, dường như muốn xem xét tính chân thực của lời này.
“Diệp Phong, lão tổ Thiên Long hoàng thất ta ở đâu?”
Ánh mắt Long Vô Lạc nhìn chòng chọc vào Diệp Phong, muốn ép hỏi ra đáp án.
Hắn cũng không tin Long Chiến Thiên lại chết trong tay Diệp Phong.
“Ngươi sẽ sớm đi gặp hắn thôi.”
Trong lúc Diệp Phong nói chuyện, đôi con ngươi đen nhánh của hắn bỗng nhiên trở nên lãnh đạm.
Một luồng khí tức khiến người sợ hãi từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
“Ể? Khí tức Quân Võ Cảnh?”
Long Vô Lạc trợn to mắt, trong miệng thốt ra một tiếng kinh hô.
Tu vi của Diệp Phong này, không phải chỉ có Tôn Võ Cảnh nhất giai thôi sao, tại sao lại đột nhiên tăng vọt nhiều như vậy.
Trong mắt ba người Huyết Thanh Thu, Huyết Mộ Uyển và Hoàng Phủ Hào cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ nồng đậm.
“Hoàng Phủ Hào, lên nào, chúng ta cùng nhau bắt lấy hắn.”
Long Vô Lạc lấy lại tinh thần, ra lệnh.
Cho dù là Quân Võ Cảnh, ở trước mặt hắn vẫn không đáng để mắt tới.
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, trên người Long Vô Lạc và Hoàng Phủ Hào đều bộc phát ra uy thế của cường giả Thánh Võ Cảnh.
Huyết Thanh Thu và Huyết Mộ Uyển hai người cũng đồng thời tỏa ra khí tức Thánh Võ Cảnh, giao chiến cùng hai người kia.
Cùng lúc đó, Diệp Phong lấy ra quỷ dị bia đá, trong lòng bàn tay trào dâng quỷ dị chi lực.
Dưới sự trợ giúp của linh hồn chi lực cường đại từ Hiên Viên Nghê Thường, thực lực Diệp Phong tự nhiên tăng vọt, hai người bây giờ cùng nhau nắm quyền kiểm soát thân thể này.
Mà lĩnh ngộ của Hiên Viên Nghê Thường đối với quỷ dị chi lực vượt xa Diệp Phong.
Chỉ thấy hắn tay không xé rách không gian xung quanh, dưới sự thúc đẩy của quỷ dị bia đá, một cái quỷ dị lỗ đen chậm rãi hình thành.
Huyết Mộ Uyển đang giao chiến cùng Long Vô Lạc, khi nhìn thấy cái quỷ dị lỗ đen quen thuộc này, thân thể mềm mại hơi chấn động.
Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu rõ lực lượng của Diệp Phong bắt nguồn từ đâu.
Ba người Huyết Thanh Thu, Long Vô Lạc, Hoàng Phủ Hào, đều có ánh mắt ngưng trọng nhìn cái quỷ dị lỗ đen đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ cảm nhận được từ đó lực hấp dẫn cường đại, cùng một nỗi sợ hãi thầm kín đối với bóng tối không biết.
“Tất cả vào đây cho ta.”
Diệp Phong nhếch miệng cười một tiếng, theo quỷ dị lỗ đen ngày càng lớn, lực hấp dẫn kinh khủng dường như muốn thôn phệ toàn bộ khu quặng mỏ khổng lồ này vào trong.
Vô số quáng nô và người của Thiên Môn đều tê cả da đầu, bọn họ muốn chạy trốn, nhưng lực hấp dẫn cường đại níu kéo thân thể họ, khiến họ không chỗ nào trốn được.
“A a a.”
Đông đảo người Thiên Môn trong miệng phát ra tiếng hét hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn bị thôn phệ vào trong quỷ dị lỗ đen.
Sắc mặt Long Vô Lạc và Hoàng Phủ Hào hoàn toàn thay đổi, bọn họ tận mắt thấy đám quáng nô cùng người Thiên Môn bị từng người một hút vào trong quỷ dị lỗ đen.
Giờ phút này ngay cả hai người bọn họ, cũng có chút không cách nào chống cự lại lực hấp dẫn cường đại sinh ra từ cái quỷ dị lỗ đen này.
Mà một cái quỷ dị lỗ đen kinh khủng như vậy, lại là do Diệp Phong tạo ra.
“Ha ha, còn đang giãy dụa à, cút vào đây cho ta.”
Khóe miệng Diệp Phong hơi nhếch lên, dưới sự khống chế của hắn, lực hấp dẫn ở gần Long Vô Lạc và Hoàng Phủ Hào đột nhiên mạnh lên gấp mấy chục lần.
Hai người không còn cách nào chống cự, trực tiếp bị quỷ dị lỗ đen nuốt vào.
Huyết Mộ Uyển và Huyết Thanh Thu hai người tự nhiên cũng không thể chống lại lực lượng này, cũng bị thôn phệ vào trong.
Diệp Phong nhìn khu quặng mỏ Thiên Môn đã hoàn toàn biến mất, chủ động tiến vào trong quỷ dị lỗ đen.....................
Trong quỷ dị thế giới!
Long Vô Lạc và Hoàng Phủ Hào hai người nhìn bầu trời tối om này, trong lòng dâng lên một cảm giác nặng nề.
Ngay sau đó, bên tai hai người truyền đến những âm thanh bối rối của đám đông.
“Linh lực của ta đâu, tại sao linh lực của ta lại biến mất rồi.”
“Đây là nơi quái quỷ nào vậy, trả lại tu vi cho ta.”
Tiếng ồn ào lộn xộn của đám đông khiến sắc mặt Long Vô Lạc và Hoàng Phủ Hào biến đổi.
Giờ phút này bọn họ mới phát hiện mình cũng không thể vận dụng linh lực.
“Ha ha, hoan nghênh các ngươi đến với quỷ dị thế giới.”
Tiếng cười của Diệp Phong từ chân trời truyền xuống, theo đó thân hình hắn ngạo nghễ đứng trên bầu trời, đôi con ngươi đen nhánh nhìn xuống đám người bên dưới, giống như một vị thiên thần uy nghi nhìn xuống chúng sinh.
“Diệp Phong, đây là nơi nào?”
Long Vô Lạc ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Hắn vốn cho rằng Diệp Phong cũng sẽ giống bọn họ mất đi linh lực, nhưng dường như không giống với dự đoán của hắn.
“Nơi này là nơi chôn thây của các ngươi.”
Thanh âm lãnh đạm của Diệp Phong truyền xuống, thân hình hắn cũng từ trên trời hạ xuống, đáp xuống bên cạnh hai nữ Huyết Thanh Thu và Huyết Mộ Uyển.
Hắn vươn tay, một trái một phải ôm hai nàng vào lòng.
“Hai nàng đều là tỳ nữ của ta, còn ta là Chúa Tể của thế giới này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận