Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 304: Đổ thạch!

Chương 304: Đổ thạch!
"Thiền Nhi, đổ thạch này là gì thế?"
Diệp Phong nghi ngờ hỏi.
"Một số nguyên thạch do bị chôn vùi dưới mạch khoáng trong lòng đất, đến khi được người ta khai quật lên thì không cách nào phán đoán được bên trong có khoáng thạch hay không."
"Cho nên, đổ thạch chính là cược xem bên trong một khối nguyên thạch có khoáng thạch quý giá hay không. Đương nhiên, bên trong những nguyên thạch này không chỉ có khoáng thạch, mà thậm chí còn có khả năng tồn tại những đồ vật quý giá khác."
Tước Nguyệt Thiền đôi môi khẽ mở, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía nam nhân bên cạnh, dường như muốn nhận được lời khen ngợi.
"Thì ra là vậy!"
Diệp Phong nghe vậy liền khẽ gật đầu, xem ra việc mang nữ nhân này ra ngoài cũng có chỗ hữu dụng không nhỏ.
Mà điều này cũng làm cho hắn nảy sinh chút hứng thú đối với việc đổ thạch.
Phải biết rằng trong nhẫn trữ vật của hắn bây giờ có không ít linh thạch, vừa hay có thể tìm một nơi để tiêu xài một phen, tiện thể xem có mua được chút khoáng thạch quý giá nào không.
Nếu có thể, hắn muốn lấy Thiên Hoang thương trong nhẫn trữ vật ra rèn đúc lại một phen.
Đây dù sao cũng là vũ khí Hoang Ỷ Yên từng dùng, nếu có thể đem Thiên Hoang thương rèn đúc thành một thanh cực phẩm Hoàng khí, thậm chí là Thánh khí, thì bất luận là chính hắn dùng hay tặng cho Yên nhi cũng đều không tệ.
"Thiền Nhi, đi thôi, chúng ta đến đổ thạch tràng xem sao."
Diệp Phong trong lòng đã có ý định, liền dẫn Tước Nguyệt Thiền đi về phía đổ thạch tràng.
Đổ thạch tràng này ở Lôi Minh thành có thể nói là vô cùng nổi danh, hai người chỉ cần hỏi thăm qua loa là biết được đường đi.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến trước cửa đổ thạch tràng.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm biển hiệu phía trên cửa đổ thạch tràng có viết năm chữ lớn "Ngô Gia Đổ Thạch Tràng".
Đúng lúc hắn định nhấc chân bước vào bên trong đổ thạch tràng, thì bên tai lại truyền đến từng đợt tiếng bàn tán.
"Mau nhìn kìa, là Nhị công tử Hạ gia Hạ Vân Phi tới, hắn lại tới đổ thạch tràng đổ thạch."
"Lần này Ngô gia không lẽ sẽ không cho Hạ Vân Phi vào chứ? Lần trước hắn đã hố Ngô gia một vố đau đấy."
"Cái này ai mà biết được, Ngô gia và Hạ gia tuy là đối đầu, nhưng chắc sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy đâu."
Theo từng tiếng bàn tán, Diệp Phong nghiêng mắt nhìn sang, thấy một thanh niên ngọc thụ lâm phong, dáng người thon dài.
Người này chính là đối tượng bàn luận của đám đông, Nhị công tử Hạ gia Hạ Vân Phi.
Phía sau Hạ Vân Phi còn có một vị hộ vệ Tôn Võ Cảnh cấp ba đi theo.
Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Vân Phi chậm rãi đi tới cửa Ngô Gia Đổ Thạch Tràng, khi hắn vừa định bước vào thì lại thấy một thanh niên từ bên trong chạy ra.
"Ồ, đây không phải Ngô Tam Phế sao, thật trùng hợp."
Nhìn người nọ, ý cười trên khuôn mặt Hạ Vân Phi càng đậm hơn, giọng nói càng mang theo sự châm chọc không hề che giấu.
Lần trước, hắn cùng nghiệm thạch sư nổi danh nhất của Ngô gia tiến hành một cuộc đánh cược, kết quả dĩ nhiên là hắn thắng, còn kiếm đậm của Ngô gia một khoản linh thạch lớn.
Lần này gặp lại đối phương, hắn tự nhiên là vô cùng đắc ý.
"Hạ Vân Phi, ngươi lại tới đây làm gì?"
Công tử Ngô gia Ngô Tam Phi sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên là vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước bị Hạ Vân Phi hố.
Hơn nữa, hắn cực kỳ ghét tên này gọi hắn như vậy.
"Ha ha, đương nhiên là đến nhặt tiền rồi!"
Hạ Vân Phi nhếch miệng cười một tiếng, đi thẳng vào Ngô Gia Đổ Thạch Tràng.
"Tên khốn kiêu ngạo này, ngươi cứ chờ đấy cho ta, hôm nay ta sẽ tìm người khác đến so đổ thạch với ngươi một lần nữa."
Ngô Tam Phi siết chặt nắm đấm, rời khỏi đổ thạch tràng, đi về phía cổng thành Lôi Minh Thành.
Hắn muốn cùng phụ thân của mình đi nghênh đón một vị thanh niên có thân phận cao quý.
Diệp Phong thu hết ân oán của hai người vào mắt, sau đó hắn cũng dẫn Tước Nguyệt Thiền đi vào đổ thạch tràng.
Bên trong đổ thạch tràng vô cùng náo nhiệt, khắp các góc đều có rất nhiều bóng người, còn ở khu vực trung tâm của đổ thạch tràng thì càng đông nghịt người, tiếng kinh hô và tiếng thở dài không ngừng truyền ra.
Chỉ vì ở khu vực trung tâm đổ thạch tràng có một tòa Thiết Thạch Đài.
Giờ phút này, trên Thiết Thạch Đài, một người đàn ông trung niên đang cắt khối nguyên thạch mình vừa mua.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt người đàn ông trung niên càng lúc càng khó coi, bởi vì hắn đã cắt nguyên thạch ra một nửa, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng nửa mảnh khoáng thạch đâu.
Hắn vốn định dựa vào đổ thạch để phất lên một phen, nhưng hôm nay đã tổn thất nặng nề, khối nguyên thạch cuối cùng này nếu lại không ra hàng, hắn sẽ thua lỗ đến tận nhà bà ngoại.
Kết quả cuối cùng tự nhiên không có gì bất ngờ, người đàn ông trung niên thua thảm rồi.
"Chậc chậc chậc!"
Cảnh này khiến mọi người dưới đài thổn thức, người này xem ra chính là một con bạc ham mê, bọn họ đã chứng kiến gã này từ lúc bắt đầu hưng phấn cho đến bây giờ tuyệt vọng.
"Thiền Nhi, chúng ta cũng đi xem những nguyên thạch này đi."
Diệp Phong lắc đầu, không hề có chút đồng tình nào với người đàn ông trung niên trên đài.
Đổ thạch vốn dĩ là một dao nghèo, một dao giàu, chơi cho vui thì được, chứ nếu muốn dựa vào cái này để phất lên, không có chút bản lĩnh thật sự thì làm sao mà làm được.
Rất nhanh, hai người Diệp Phong liền đi tới khu vực cất giữ nguyên thạch, nơi này có rất nhiều nguyên thạch đen kịt với hình thù kỳ quái.
"Vị công tử này trông hơi lạ mặt nhỉ, lần đầu tiên tới Ngô Gia Đổ Thạch Tràng của chúng ta phải không? Ta là nghiệm thạch sư ở đây, hay để ta giới thiệu cho ngươi một chút?"
Một người đàn ông mặc phục sức của Ngô gia, cười đón rồi đi tới chỗ Diệp Phong.
Nghiệm thạch sư đúng như tên gọi, chính là người thông qua tinh thần lực, hoặc một số thủ đoạn đặc thù, để phán đoán bên trong nguyên thạch có khoáng thạch tốt hay không.
"Không cần."
Diệp Phong khoát tay, ra hiệu không cần đối phương giới thiệu.
Theo hắn thấy, những nghiệm thạch sư này có lẽ cũng có chút ít bản lĩnh, nhưng không nhiều, nếu không thì đã trực tiếp dựa vào cược nguyên thạch mà kiếm bộn tiền rồi.
Bọn nghiệm thạch sư này cũng chỉ lừa được mấy nam nữ trẻ tuổi không rành sự đời thôi.
Nghiệm thạch sư trong lòng thầm thấy hơi tiếc, nhưng cũng không dây dưa thêm, tiếp tục đi phục vụ khách hàng khác.
"Nam nhân, ngươi có hứng thú với đổ thạch này đến vậy à?"
Tước Nguyệt Thiền nhìn ánh mắt chuyên chú kia của Diệp Phong, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia hiếu kỳ.
"Trong tay ta có Thiên Hoang thương, đây là vũ khí năm đó của Yên nhi, ta muốn tìm chút khoáng thạch thích hợp, rèn lại nó một phen."
Diệp Phong nói ra mục đích của mình trước mặt nàng.
"Nam nhân, ngươi đối tốt với Ỷ Yên cô nương như vậy, ta phải ăn dấm rồi đây."
Giọng Tước Nguyệt Thiền quả thực ẩn chứa một tia mùi dấm.
"Thiền Nhi, ta đối với ngươi không tốt sao? Ta đã đem thứ quý giá nhất của mình cho ngươi rồi mà."
Diệp Phong cười trêu ghẹo nói.
Nữ nhân này ở trước mặt hắn nói ngày càng nhiều, cũng ngày càng không còn bộ dáng tiên tử thanh lãnh nữa.
Tước Nguyệt Thiền mặt ửng đỏ, oán trách lườm nam nhân một cái, ánh mắt phong tình vạn chủng.
"Đúng rồi, Thiền Nhi, ngươi có thủ đoạn đặc thù nào có thể cảm nhận được tình hình bên trong nguyên thạch không?"
Diệp Phong nghiêng mắt nhìn, giọng nói mang theo vẻ chờ mong.
Mặc dù hắn cảm thấy nghiệm thạch sư của Ngô gia không đáng tin cậy, nhưng không có nghĩa là nghiệm thạch sư khác cũng vậy, nhất là vị Cửu công chúa kiến thức rộng lớn này, biết đâu lại có phương pháp phán đoán nguyên thạch chính xác.
"Đương nhiên là có, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp, dựa vào tinh thần lực của ngươi, phán đoán loại nguyên thạch này sẽ không có bất kỳ sai sót nào."
Tước Nguyệt Thiền ghé sát vào tai Diệp Phong, nhẹ nhàng truyền thụ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận