Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 437: Các đại thế lực rời đi!

Chương 437: Các đại thế lực rời đi!
“Hai cái lão tạp mao, sống nhiều năm như vậy cũng đến thân chó rồi.” Diệp Phong cười nhạo một tiếng, chợt lòng bàn tay đẩy ra một đóa hỏa liên cuồng bạo vừa mới ngưng tụ.
Oanh!
Hỏa liên cuồng bạo ẩn chứa năng lượng đáng sợ, nổ tung ngay trước mặt Long Thác Uyên và Tượng Uy.
Khí lãng ngọn lửa kinh khủng bao phủ hư không, ăn mòn quanh thân Long Thác Uyên cùng Tượng Uy, khiến hai người trông có vẻ hơi chật vật.
“Diệp Phong, nhận lấy cái chết.” Lúc này, lại có hơn mười vị cường giả Thánh Vũ Cảnh lao đến vây công Diệp Phong.
Bọn hắn không tin nhiều người như vậy mà còn không bắt được một Tôn Vũ Cảnh cấp 10 như Diệp Phong.
“Muốn chết, là các ngươi.” Diệp Phong sắc mặt bình tĩnh, hắn thi triển Đế cấp võ kỹ 《 Đại Nhật Phần Thiên Kinh 》, dẫn động Thái Dương chi lực, ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng chói mắt như mặt trời, đánh về phía hơn mười vị cường giả Thánh Vũ Cảnh đang lao tới.
Oanh!!!
Quang cầu năng lượng nổ tung, uy lực của quả cầu này trực tiếp nổ chết hai vị cường giả Thánh Vũ Cảnh.
Những cường giả Thánh Vũ Cảnh còn lại cũng bị thương ở các mức độ khác nhau.
Điều này khiến các cường giả Thánh Vũ Cảnh đang cùng nhau vây công Diệp Phong đều biến sắc.
“Lên, cùng nhau giết hắn.” Long Thác Uyên hô to một tiếng, dẫn theo những cường giả Thánh Vũ Cảnh này tiếp tục vây công Diệp Phong.
Bọn hắn không tin đông người như vậy mà còn không hạ gục được một Diệp Phong.
Ầm ầm!
Uy lực Thánh Vũ kinh khủng lại một lần nữa lan tràn trong hư không, Diệp Phong lấy sức một người đối chiến với hơn mười vị cường giả Thánh Vũ Cảnh.
Thần Vô Cực, Minh Vô Ngân và những người khác nhìn trận chiến đấu bộc phát trên thành Đế Quan, đều lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Trận chiến đấu này bất luận ai chiến thắng, bọn họ đều là kẻ được lợi nhất.
Bất quá bọn hắn cũng không vội vàng tiến công Đế Quan, bây giờ cũng chỉ là hơn mười vị cường giả Thánh Vũ Cảnh đang xung đột nội bộ.
Trên thành Đế Quan, U Mộc Thanh nhìn xem cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Tam đại U tộc còn đang nhìn chằm chằm ở ngoài trăm dặm Đế Quan, vậy mà đám người này lại đánh nhau.
Mà kẻ khơi mào trận chiến, không nghi ngờ gì chính là hai người Long Thác Uyên và Tượng Uy.
“Đều con mẹ nó dừng tay cho lão tử.” U Mộc Thanh gào thét ra thánh âm kinh khủng chấn động trăm dặm, uy thế Thánh Vũ Cảnh lục cấp đầy áp bức của hắn bao phủ về phía đám người.
Nhưng chỉ có một nửa người ngừng chiến đấu, nửa còn lại vẫn đánh túi bụi như cũ, điều này không nghi ngờ gì đã đốt lên lửa giận trong lòng U Mộc Thanh.
Phải biết hắn có thể ngồi lên vị trí Điện chủ thứ hai, cũng là dựa vào thủ đoạn thiết huyết mà giết ra được.
Đôi mắt sắc bén như đao của hắn nhìn chăm chú vào trận chiến của Diệp Phong và đám người Long Thác Uyên, chợt lao về trung tâm chiến trường.
“Ngươi con mẹ nó điếc hả, lão tử bảo ngươi dừng tay.” Lực lượng Thánh Vũ Cảnh lục cấp kinh khủng của U Mộc Thanh bạo phát ra, hắn một chưởng vỗ chết một vị cường giả Thánh Vũ Cảnh tham gia vây công Diệp Phong.
Thấy cảnh này, đám người Long Thác Uyên và Tượng Uy triệt để biến sắc, lập tức thoát ly chiến trường, ngừng chiến đấu.
Bọn hắn biết vị Điện chủ thứ hai này đã triệt để nổi giận.
Diệp Phong cũng không tiếp tục truy kích, U Mộc Thanh này cũng không bức bách hắn đi chịu chết, hắn mặc dù không sợ đối phương, nhưng cũng không muốn kết thù hận không cần thiết với đối phương.
Hơn nữa Tống Ngọc Đình là Điện chủ thứ chín của Cửu U Điện, gây sự quá căng thẳng với Cửu U Điện cũng không tốt.
“Điện chủ thứ hai, ngươi có ý gì, tại sao lại giết người của Long Tượng Các ta?” Sắc mặt Tượng Uy có chút khó coi.
“Hắn con mẹ nó điếc lỗ tai, lão tử tiễn hắn đi đầu thai sớm một chút.” Trên mặt U Mộc Thanh tức giận chưa tiêu, trong giọng nói để lộ ra tư thái cường thế.
Tượng Uy muốn nổi giận, nhưng lại e ngại thực lực của U Mộc Thanh, cứng rắn nuốt cơn giận trở về trong bụng.
“Điện chủ thứ hai, chúng tôi được mời đến trấn thủ Đế Quan, cách làm này của ngươi khó tránh khỏi khiến người ta thất vọng đau lòng. Hôm nay nếu Diệp Phong không chết, xin thứ cho chúng tôi không cách nào tiếp tục trấn thủ Đế Quan.” Trong lời nói của Long Thác Uyên mang theo một tia ý bức bách.
Những cường giả Thánh Vũ Cảnh muốn Diệp Phong chết này, gộp lại chiếm gần một phần tư sức mạnh của toàn bộ Đế Quan.
Đây tuyệt đối là một lực lượng không thể coi thường, tác dụng tuyệt đối lớn hơn Diệp Phong rất nhiều.
“Không sai, Diệp Phong không chết, làm sao để ta trấn thủ Đế Quan.” “Diệp Phong này phải chết!”
Dưới sự dẫn đầu của Long Thác Uyên, một số cường giả Thánh Vũ Cảnh lại bắt đầu ồn ào lên.
U Mộc Thanh nghe được những lời gần như uy hiếp của đám người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mỗi một cường giả đang ồn ào.
Những người này đang ép hắn phải đưa ra lựa chọn.
“Uy hiếp lão tử à? Cho các ngươi thể diện.” U Mộc Thanh lúc này nổi giận ra tay, Thánh Vũ Chi Lực kinh khủng đánh về phía tất cả cường giả Thánh Vũ Cảnh do Long Thác Uyên dẫn đầu.
Đám người Long Thác Uyên biến sắc, liên thủ đỡ được một kích này.
Bọn hắn vạn lần không ngờ tới, vị Điện chủ thứ hai này lại trực tiếp ra tay với bọn họ.
Chẳng lẽ nhiều người như vậy bọn hắn gộp lại, trong lòng U Mộc Thanh, còn không sánh bằng một Diệp Phong?
“Muốn cút, bây giờ liền có thể cút. Không có các ngươi, Cửu U Điện vẫn có thể giữ được Đế Quan.” U Mộc Thanh dùng lời nói xua đuổi.
Đám người này lúc đối kháng với U tộc gần như không đóng góp chút sức lực nào, còn không hữu dụng bằng một mình Diệp Phong.
Phế vật như vậy, lưu lại Đế Quan cũng vô dụng.
“Ha ha, đám phế vật các ngươi đến Cửu U Vực cũng không dám tiến vào, chỉ có thể ở Đế Quan đùa giỡn chút uy phong. Nếu dựa vào đám rác rưởi các ngươi trấn thủ Đế Quan, Đế Quan sớm đã bị phá.” Ánh mắt Diệp Phong nhìn về phía đám người Long Thác Uyên, trong lời nói mang theo ý châm chọc không hề che giấu.
Hắn cũng có chút bất ngờ, U Mộc Thanh này lại lựa chọn một mình hắn giữa gần trăm vị cường giả Thánh Vũ Cảnh và hắn.
“Diệp Phong, ngươi sẽ hối hận. Chúng ta đi.” Sắc mặt Long Thác Uyên khó coi, mang theo các cường giả Thánh Vũ Cảnh của Thiên Long hoàng triều lập tức rời đi.
U Mộc Thanh này đã chọn Diệp Phong, bọn hắn còn mặt mũi hay lý do nào để ở lại nơi này.
“Chúng ta cũng đi.” Tượng Uy cũng vung tay bỏ đi, mang theo người của Long Tượng Các rời đi.
Sau hai thế lực lớn là Thiên Long hoàng triều và Long Tượng Các, lại có thêm một số thế lực khác rời đi.
Vì U Mộc Thanh này cảm thấy Diệp Phong quan trọng hơn bọn hắn, vậy thì cứ để Diệp Phong trấn thủ Đế Quan đi, bọn hắn không làm nữa.
U Mộc Thanh nhìn các thế lực rời đi, không mở miệng ngăn cản. Hắn đã nói lời cay độc rồi, há lại có thể thu hồi.
Hơn nữa hắn cũng chính xác cảm thấy Diệp Phong có giá trị hơn. Bất quá trải qua chuyện này, khiến cho hắn càng nghi ngờ U Kính Trần hơn.
“Đình nhi, ngươi không sao chứ?” Lúc này, Diệp Phong nhìn sang Tống Ngọc Đình.
Vừa rồi hắn thấy Tống Ngọc Đình đang giao chiến với U Kính Trần, lão già kia là cường giả Thánh Vũ Cảnh cấp sáu, thật không dễ đối phó.
“Không có việc gì.” Tống Ngọc Đình nhoẻn miệng cười, nhưng trên ngọc nhan vẫn hiện ra một vẻ tái nhợt.
Vừa rồi lúc giao chiến với U Kính Trần, nàng vẫn bị một chút nội thương.
Bất quá để không làm Diệp Phong lo lắng, nàng hiển nhiên muốn che giấu đi.
“Mạnh miệng cái gì, ngươi lừa được ta sao? Xem ta trở về có hảo hảo giáo huấn ngươi không.” Diệp Phong trực tiếp ngay trước mặt mọi người, bế Tống Ngọc Đình lên, bay về nơi ở trong nội thành Đế Quan.
Trước khi đi, hắn lạnh lùng liếc U Kính Trần. Lão già này dám đả thương nữ nhân của hắn, hắn giết chắc rồi.
Bất quá trải qua trận đại chiến lần này, hắn mơ hồ cảm thấy sắp đột phá.
.....................
Bạn cần đăng nhập để bình luận