Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 57: Trong chùa miếu mai phục! Hoa gia ba huynh đệ!

Chương 57: Mai phục trong chùa miếu! Ba huynh đệ Hoa gia!
“Cứu ta, nếu hắn muốn ướp xác ta, vậy thà để ta chết đi cho rồi.” Hoa hồ điệp cúi đầu, phát ra tiếng cầu cứu.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện trong mắt hắn, vẻ âm độc lóe lên rồi biến mất.
“Thành chủ đại nhân, xin ngài nể mặt chúng ta, người này chúng ta còn cần dùng đến.” Phương Võ cùng Phương Bình đứng dậy, lên tiếng ngăn cản.
“Hừ, coi như tên chó chết nhà ngươi vận khí tốt, nể mặt mấy vị này, lão tử tạm thời tha cho ngươi.” Tinh Ẩn Nam hừ lạnh một tiếng, sau đó vào nhà tìm phu nhân của hắn.
“Đi mau lên, nếu dẫn bọn ta tìm được dịch dung bí thuật, có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Phương Võ cùng Phương Bình áp giải Hoa hồ điệp rời khỏi phủ thành chủ.
Diệp Phong mang theo Hỏa thiên Nhi cũng bám sát phía sau.
Hắn vốn định để Hỏa thiên Nhi lại phủ thành chủ nhưng suy nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm.
Cũng may còn có Viêm Ngọc Lân đi theo bọn hắn.
Mặc dù tên này có thể có địch ý với hắn, nhưng lúc bảo vệ Hỏa thiên Nhi vẫn có thể giúp không ít.
Chỉ là điều khiến hắn hơi bất ngờ là, vị điệp công tử này dường như không hứng thú với Dịch Dung thuật, một mình ở lại trong phủ thành chủ.
Lúc này vì đã đêm khuya, trên đường gần như không thấy một bóng người, chỉ có con đường vắng vẻ và gió lạnh thấu xương.
Nhóm người Phương Võ và Diệp Phong, người trước kẻ sau duy trì một khoảng cách nhất định, chậm rãi đi về phía ngoài thành.........................
“Còn bao lâu nữa, sắp tới chưa?” Phương Võ không kiên nhẫn thúc giục.
“Nhanh, nhanh, ngay ở miếu hoang phía trước kia.” Hoa hồ điệp đáp lời.
Diệp Phong nghe vậy nhìn lại, quả thật phía trước bọn họ có một gian miếu hoang.
Chỉ là trong lòng hắn không hiểu sao đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.
“Thiên Nhi, lát nữa cứ đi sát sau lưng ta, không được chạy lung tung.” Diệp Phong trịnh trọng dặn dò.
“Biết rồi.” Hỏa thiên Nhi hiếm khi thấy Diệp Phong lộ vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
Phanh!
Phương Võ đi đến trước cửa miếu hoang, một cước đạp tung cửa.
“Cái nơi hoang tàn đổ nát này, tên ngu ngốc nhà ngươi giấu đồ ở đâu?” Phương Võ miệng làu bàu.
“Ta cũng hơi quên rồi, để ta tìm xem.” Hoa hồ điệp bò tới bò lui tìm kiếm xung quanh.
“Lão tử chỉ cho ngươi một trăm hơi thở, nếu không tìm thấy, trực tiếp chặt cái đầu chó của ngươi.” Phương Võ trực tiếp uy hiếp.
“Vâng vâng vâng!” Ngay lúc Hoa hồ điệp đang tìm kiếm, Diệp Phong đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bên trong miếu hoang này chỉ có một pho tượng Phật đổ nát, còn lại đập vào mắt đều là cảnh hoang tàn, rõ ràng đã rất lâu không có người ở.
“Thiên Nhi, cẩn thận!” Diệp Phong đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ bên cạnh tượng Phật, chỉ thấy mấy chục cây ngân châm từ đó bắn ra.
Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng, dùng lòng bàn tay đánh bật ba cây ngân châm đang bay về phía mình.
Phương Võ phản ứng cũng cực nhanh, một thanh đại đao bất ngờ tuốt vỏ, ngăn cản những cây ngân châm đang bắn tới dữ dội.
Nhưng Phương Bình và Viêm Ngọc Lân lại không may mắn như vậy, cả hai đều bị ngân châm bắn trúng, trên mặt đồng loạt hiện lên vẻ tức giận.
“Ngân châm có độc?” Hai người biến sắc, cơn tức trong lòng còn chưa kịp bộc phát thì đã nhận ra điều không ổn.
“Ồ à, hai ngươi phản ứng cũng nhanh thật đấy nhỉ, chỉ có hai tên ngu xuẩn trúng chiêu.” Sau tượng Phật đột nhiên bước ra một nam tử gầy gò âm trầm, hắn quét mắt nhìn đám người trong miếu với vẻ trêu tức trên mặt.
Cho đến khi ánh mắt hắn dừng trên người Hỏa thiên Nhi, đáy mắt đột nhiên lóe lên tia dâm tà.
“Hắc hắc hắc, lại còn có một tiểu mỹ nhân tự đưa tới cửa, lát nữa ca ca sẽ cho ngươi cảm nhận khoái lạc của việc làm nữ nhân.” Nam tử gầy gò cười dâm một tiếng.
Lúc này đám người mới kịp phản ứng, bọn họ đã trúng mai phục, đối phương rõ ràng là đang chờ sẵn bọn họ ở đây.
“Nhị ca, kỹ thuật của ta không tệ chứ, liều mạng mới lừa được đám người này ra khỏi phủ thành chủ.” Hoa hồ điệp lúc này cũng dừng động tác tìm kiếm, quay người nhìn về phía đám người Diệp Phong, trên mặt lộ vẻ trêu tức.
Hắn là Hoa hồ điệp, đồng thời cũng là Hoa Gia Lão Tam.
Mà người mai phục trong miếu này là nhị ca của hắn, Hoa gia lão nhị.
“Hắc hắc, không tệ, chúng ta xử lý đám người này trước, đến lúc đó đại ca cũng sắp mang được thành chủ phu nhân đến rồi, đến lúc đó hắc hắc hắc...” Hoa gia lão nhị cất tiếng cười to nói.
“Chỉ bằng hai tên phế vật các ngươi, một mình ta là có thể giải quyết rồi.” Phương Võ mặt lộ vẻ khinh thường, hai tên cảnh giới Thiên Vũ tam cấp, thật đúng là tưởng mình là nhân vật nào đó.
Trước thực lực tuyệt đối của hắn, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều vô dụng.
“Hắc hắc, ngươi đúng là ngu xuẩn, có bản lĩnh thì thử vận chuyển linh lực xem, trước khi các ngươi đến, ta đã đốt mê hồn hương trong phòng này rồi.” “Từ lúc ngươi vào đến giờ, chắc hẳn đã hít phải không ít rồi nhỉ.” Hoa gia lão nhị khinh thường bĩu môi.
Mê hồn hương của bọn hắn là loại đặc chế, không chỉ có tác dụng khiến người ta hôn mê, mà còn khiến linh lực trong cơ thể vận chuyển chậm chạp, thực lực sụt giảm.
Uống loại phòng choáng đan thông thường căn bản không có hiệu quả.
“Hả? Sao có thể, ta rõ ràng đã uống phòng choáng đan rồi mà.” Sắc mặt Phương Võ biến đổi, rõ ràng đã nhận ra tình trạng không bình thường trong cơ thể.
Diệp Phong cũng vận hành linh lực trong cơ thể, cũng may hắn phát hiện mình không hề có gì khác thường.
Xem ra tứ phẩm phòng choáng đan mà hắn luyện chế vẫn rất có hiệu quả.
Có điều từ cuộc đối thoại của hai người không khó nghe ra, đối phương dường như còn có một đồng bọn nữa.
“Tên láu cá, lúc trước ngươi không phải rất thích kề đao lên cổ lão tử sao, bây giờ đến lượt ta rồi.” Hoa Gia Lão Tam cười lạnh một tiếng, xông về phía Phương Võ và Phương Bình.
Hai tên khốn này lúc trước cứ đánh hắn, làm nhục hắn, bây giờ đến lượt hắn báo thù.
Rầm rầm rầm!
Ba người lập tức giao chiến cùng nhau.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, một tên ngu xuẩn trúng độc, một tên phế vật cảnh giới Địa Võ, ta xem hai người bọn hắn làm sao bảo vệ được ngươi.” Khí tức Hoa gia lão nhị bùng nổ, lao về phía Hỏa thiên Nhi.
Nhưng đón lấy hắn lại là mũi kiếm nặng nề của Diệp Phong.
“Ta là phế vật? Giết ngươi thì dư sức!” Linh lực trong cơ thể Diệp Phong bắn ra, thanh cự kiếm ẩn chứa năng lượng cuồng bạo gào thét tạo ra kiếm quang kinh khủng.
Kiếm quang nở rộ giữa hư không, tựa như mặt trời mới mọc xé tan đêm tối, chói mắt mà cuồng bạo.
Oanh!
Hoa gia lão nhị rút kiếm ngăn cản, nhưng vẫn cảm nhận được sự bá đạo và kinh khủng của kiếm này.
“Ngươi là ai? Sao mê hồn hương của ta lại vô hiệu với ngươi?” Sắc mặt Hoa gia lão nhị bắt đầu trở nên ngưng trọng, thực lực mà người trước mắt thể hiện đã khiến hắn phải kiêng dè.
“Là ‘phế vật’ có thể giết ngươi!” Diệp Phong quát lớn một tiếng chói tai, linh lực cường đại lại lần nữa bùng nổ, thế công cũng trở nên càng sắc bén và cuồng bạo hơn.
“Tiểu tử, thật sự coi Hoa lão nhị ta sợ ngươi chắc.” Hoa gia lão nhị thi triển kiếm pháp nước chảy mây trôi, chống lại thế công của Diệp Phong.
Cho dù hắn không phải là đối thủ của Diệp Phong, chỉ cần chống cự đến khi đại ca hắn đến, thì tất cả mọi người ở đây đều chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận