Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 197: Cường giả hội tụ, Hoang Cổ di tích mở ra!

Chương 197: Cường giả hội tụ, di tích Hoang Cổ mở ra!
Diệp Phong nhìn về bóng hình xinh đẹp vừa xuất hiện nơi chân trời, trong mắt hiện lên một vẻ kinh diễm.
Nữ tử dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, đôi mắt như một dòng nước trong, trong lúc phất tay tỏa ra khí chất thanh nhã cao quý.
Trên dáng người hoàn mỹ uyển chuyển kia được bao bọc bởi một bộ sườn xám lộng lẫy màu tím xẻ tà, tràn đầy vẻ quyến rũ mê người.
“Nguyên lai là Nguyệt Thiền tiên tử, Kình Dạ Tầm, hôm nay xem mặt mũi Nguyệt Thiền tiên tử, ta lười so đo với ngươi.” Sa Tinh Kiệt vung tay áo, quay người rời đi.
Bây giờ di tích thái cổ sắp mở ra, hắn cũng không có tâm tư chiến đấu với Kình Dạ Tầm, hiện tại có người cho bậc thang, hắn tự nhiên muốn mượn nó để đi xuống.
“Hừ, nếu không phải xem mặt mũi Nguyệt Thiền tiên tử, ta nhất định phải cùng ngươi tranh tài một trận.” Kình Dạ Tầm hừ lạnh một tiếng, vẫn mạnh miệng như cũ.
Tước Nguyệt Thiền thấy hai người dừng tranh đấu, liền không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng trong hư không.
Nàng nhìn về phía đại môn di tích thái cổ, trong đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ lo âu. Chu Tước Môn trước giờ luôn tuân theo nguyên tắc không tranh quyền thế.
Nhưng trọng bảo xuất hiện, tất nhiên sẽ mang đến chiến loạn, gây ra rung chuyển vô tận, thậm chí là đại chiến giữa các thế lực cấp bá chủ.
Ngàn năm trước trong đại chiến giữa các thế lực lớn và Hoang tộc, Chu Tước Môn các nàng may mắn tránh được, không tham gia vào. Chỉ là có những lúc cũng không dễ dàng đứng ngoài cuộc như vậy.
Nàng mơ hồ cảm thấy Hoang tộc sẽ có ngày quay về báo thù.
“Diên Nhi, nữ tử này là cô cô của Tước Dương Thiên sao?” Diệp Phong nghiêng người hỏi.
“Không sai, nhìn ánh mắt của ngươi kìa, ngươi không phải là có ý đồ với người ta đấy chứ.” Đôi mắt đẹp của Thanh Mộng Diên hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Ngươi nghĩ gì vậy, ta đâu có lá gan đó, ta chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi.” Khóe miệng Diệp Phong hơi co giật.
Nữ nhân này bất kể là dung mạo, địa vị, hay thực lực, đều đứng ở đỉnh Bát Hoang, làm sao lại coi trọng hắn được.
Mặc dù chinh phục nữ tử như vậy quả thật mang lại cảm giác thành tựu cực lớn, nhưng hắn vẫn có tự biết mình.
“Như vậy tốt nhất. Ta nói cho ngươi biết, môn chủ Bạch Hổ Môn Hổ Sát Thiên và môn chủ Huyền Vũ Môn Võ Vân Quy đều từng theo đuổi Nguyệt Thiền tiên tử hồi trẻ.” “Hai người dù đến bây giờ vẫn chưa thành công nhưng cũng chưa từ bỏ, nhất là môn chủ Huyền Vũ Môn Võ Vân Quy, cho dù hiện tại cũng thỉnh thoảng đích thân đến Chu Tước Môn, chính là vì thăm hỏi Nguyệt Thiền tiên tử một chút.” Thanh Mộng Diên môi đỏ khẽ mở, kể lại chuyện xưa.
“Vậy phụ thân ngươi thì sao, năm đó có theo đuổi không......” Lòng hiếu kỳ của Diệp Phong trỗi dậy, chỉ là hắn còn chưa nói xong, đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Thanh Mộng Diên.
“Phụ thân ta năm đó cũng từng theo đuổi nàng ấy, chỉ là sau khi cưới mẫu thân ta thì không dám có bất kỳ suy nghĩ nào nữa.” “Đương nhiên, có lẽ ông ấy vẫn giấu kín trong lòng không dám thể hiện ra. Cụ thể thế nào hay là ngươi đi hỏi thử phụ thân ta xem?” Khóe môi Thanh Mộng Diên hơi nhếch lên, mang theo vẻ trêu chọc.
Diệp Phong cười gượng một tiếng, nếu hắn mà hỏi như vậy, chẳng phải là tự tìm đánh sao!
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, ngày càng nhiều cường giả chạy tới nơi này, Thanh Hạo Không, Võ Vân Quy, Hổ Sát Thiên và các cường giả khác đều đã đến.
“Nguyệt Thiền, ngươi đến trước sao?” Võ Vân Quy cười chào hỏi, đáp lại hắn là cái gật đầu nhàn nhạt của Tước Nguyệt Thiền.
Đối với điều này hắn cũng không hề có chút bực bội nào, hắn tin chắc rằng có một ngày mình sẽ làm cảm động được đối phương.
“Phụ thân ta đến rồi kìa, ngươi có muốn qua hỏi thử không?” Thanh Mộng Diên cười nhẹ một tiếng, trong nụ cười mang theo một tia lanh lợi.
Diệp Phong liếc nhìn nàng một cái, rồi kéo nàng đến gần Thanh Hạo Không.
“Phụ thân!” Thanh Mộng Diên chào Thanh Hạo Không.
Thanh Hạo Không sớm đã nhận ra hai người đang đến gần, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt hắn liền tối sầm lại.
Mặc dù Thanh Mộng Diên đã Dịch Dung, nhưng hắn vẫn nhận ra giọng nói của con gái mình. Con gái hắn vậy mà lại lặng lẽ Dịch Dung chạy ra khỏi Thanh Long Môn.
Hơn nữa, nam tử bên cạnh con gái là ai, hai người lại thân mật như vậy, điều này khiến sắc mặt hắn âm thầm có chút khó coi.
Mặc dù hắn không can thiệp quá nhiều vào hôn nhân tương lai của Thanh Mộng Diên, nhưng hắn vẫn hy vọng con gái có thể tìm được một nam tử xuất sắc để cùng nhau sống trọn đời.
“Diên Nhi, tiểu tử này là ai?” Thanh Hạo Không không trực tiếp nổi giận, nhưng thái độ có hơi lạnh nhạt.
Hắn còn đang nghĩ tìm cơ hội tác hợp Diệp Phong và con gái mình với nhau nữa kia.
“Phụ thân, hắn là nam nhân của con, con đã... thất thân với hắn rồi.” Lời lẽ của Thanh Mộng Diên rất mập mờ, muốn để Diệp Phong cảm nhận một chút áp lực từ cha mình.
“Cái gì?” Khí tức trong cơ thể Thanh Hạo Không chấn động, suýt nữa thì bùng nổ.
Phản ứng mất kiểm soát này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
“Môn chủ, là ta. Ta và Diên Nhi đang ở cùng nhau.” Diệp Phong vừa nói vừa lấy ra một bản « Thanh Thiên Hóa Long Quyết » trả lại cho đối phương.
“Là ngươi, lá......” Nhìn thấy bản « Thanh Thiên Hóa Long Quyết » này, Thanh Hạo Không đổi giận thành vui, lời nói cũng dừng lại.
Sắc mặt vốn đang âm trầm của hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi như hoa.
Sau đó hắn mới phản ứng lại, con gái hắn đây là được Diệp Phong giúp Dịch Dung để lẻn ra khỏi Thanh Long Môn.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên vui hay nên giận.
Đúng lúc hai người định nói chuyện tiếp, Hổ Sát Thiên đứng dậy.
“Chúng ta hãy liên thủ thử phá vỡ đại môn của di tích thái cổ này xem sao.” Phải biết rằng bây giờ thời gian vô cùng quý giá, vào di tích thái cổ sớm hơn một chút sẽ có thêm cơ hội nhận được cơ duyên.
Nếu không đợi đến khi các cường giả từ các thế lực lớn ở Tây Hoang chi địa và Bắc chi Hoang Mạc chạy tới, bọn hắn sẽ đánh mất tiên cơ.
“Được, ta đồng ý.” Võ Vân Quy đứng ra tán thành.
Hắn và Hổ Sát Thiên trong tay đều có hoang khí, không nghi ngờ gì nữa, lời nói của họ ở đây có trọng lượng nhất.
Thanh Hạo Không, Tước Nguyệt Thiền, Kình Dạ Tầm, Sa Tinh Kiệt và các cường giả khác đều không có ý kiến phản đối.
Sau khi mọi người đạt được sự đồng thuận, tất cả cường giả Tôn Võ Cảnh lộ diện có mặt tại đây đồng thời bùng phát ra khí thế ngập trời.
Tất cả những người thực lực yếu hơn đều vội vàng lùi xa, sợ bị ảnh hưởng.
“Phá cho ta!” Hổ Sát Thiên rống to một tiếng, lực lượng Tôn Võ Cảnh kinh khủng đánh lên cánh cửa phủ đầy bụi.
Cộng thêm lực lượng của các cường giả Tôn Võ Cảnh khác chồng lên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng trời đất, vô số người bị chấn đến màng nhĩ phát run, trời đất quay cuồng.
Dưới đòn tấn công kinh khủng hội tụ sức mạnh của đông đảo cường giả Tôn Võ Cảnh này, đại môn cung điện vậy mà không hề hấn gì.
Đôi mắt hổ của Hổ Sát Thiên nheo lại, sắc mặt có chút khó coi.
Đúng lúc mọi người định từ bỏ thì một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên đại môn cung điện.
“Nhanh lên, chúng ta cùng ra tay!” Võ Vân Quy hét lớn một tiếng, khí thế cuồn cuộn lại lần nữa bùng phát.
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Dưới sự liên thủ của đông đảo cường giả Tôn Võ Cảnh, đại môn cung điện ầm vang vỡ vụn, lộ ra một cánh cửa đen kịt.
“Vỡ rồi, vỡ rồi!” Vô số người nhìn cánh cửa đen kịt này, mặt lộ vẻ kích động, lối vào di tích thái cổ cuối cùng cũng đã mở ra.
Hổ Sát Thiên, Võ Vân Quy và những người khác dẫn đầu xông vào trong di tích thái cổ, bắt đầu tranh đoạt cơ duyên.
Nhìn bóng lưng của những người này, Hoang Thiên Cơ đang ẩn mình trong đám đông thì thào lẩm bẩm:
“Di tích thái cổ mới xuất hiện, đây liệu có phải là thời cơ để Hoang tộc ta cường thế quay về hay không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận