Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 163: Gặp tước dương thiên, chiến hổ Phù Sinh!

Chương 163: Gặp Tước Dương Thiên, chiến Hổ Phù Sinh!
“Chuyện của ta ngươi không cần phải để ý đến, ngươi cứ nói bộ xương cốt này có cho hay không đi.” Giọng điệu Tước Dương Thiên trở nên có chút lạnh, cũng may là tính tình của hắn tương đối tốt, nếu là gặp phải người khác, không chừng đã trực tiếp đánh tên tiểu tử này rồi.
“Được rồi, bộ xương cốt này cho ngươi.” Diệp Phong cũng ý thức được lời nói vừa rồi có chút mạo phạm.
Hắn mặc dù không sợ đối phương, nhưng cũng không cần thiết phải đi trêu chọc một tên kình địch.
Huống hồ bộ xương cốt Hoang Lang này hắn lấy về cũng căn bản vô dụng, thế là sau khi hắn lọc xong thịt Hoang Lang, liền lưu lại một đống xương.
Tước Dương Thiên nghe vậy sắc mặt lúc này mới dịu xuống.
Hắn tiến lên xem xét từng khúc xương cốt của Hoang Lang, sau đó trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Hắn sở dĩ cần xương cốt của Hoang Lang, chính là vì tìm kiếm hoang cốt.
Hoang cốt không chỉ nhân loại có thể dung hợp, mà hoang thú cũng có thể dung hợp.
Hoang thú sinh trưởng lâu như vậy bên trong Bát Hoang Thí Luyện Tràng, vẫn có một tia xác suất dung hợp được hoang cốt.
Mặc dù hoang cốt lấy được từ trên người hoang thú thì mức độ trân quý sẽ giảm đi nhiều, nhưng cũng xem như là bảo vật không tồi.
“Ngươi không phải đang tìm kiếm hoang cốt đấy chứ?” Diệp Phong vừa nướng thịt, vừa nói.
Hành động này của Tước Dương Thiên khiến hắn không khỏi suy đoán.
Tước Dương Thiên không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Bầu không khí trong sơn động cũng vào lúc này trở nên trầm lắng.
Diệp Phong thấy đối phương không nói lời nào, cũng không tự tìm mất mặt nữa, chuyên tâm nướng thịt.
Rất nhanh, một luồng mùi thịt lan tỏa khắp toàn bộ sơn động.
Diệp Phong ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu do Ngọc Linh Lung tặng, hưởng thụ thú vui ăn uống.
Tước Dương Thiên ngửi được mùi thịt, không khỏi nuốt nước miếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Diệp Phong.
“Thịt này có thể cho ta ăn một chút được không?” Tước Dương Thiên mặt dày mày dạn mở miệng nói.
Thật sự là món thịt này quá thơm khiến hắn thèm chảy nước miếng.
Diệp Phong liếc nhìn hắn một cái, thấy tâm trạng mình cũng không tệ, liền chia một nửa thịt cho đối phương.
Tước Dương Thiên nhận lấy thịt, bắt đầu ăn từng miếng lớn, ăn được một nửa hắn lại nhìn trừng trừng vào bình rượu trong tay Diệp Phong.
“Rượu này có thể cho ta uống một chút được không?” Diệp Phong nghe xong bèn liếc mắt nhìn đối phương, nói: “Ngươi còn có thể biết xấu hổ một chút không?” Tuy nhiên, hắn vẫn ném cho đối phương một bình rượu.
“Hắc hắc!” Tước Dương Thiên cười hắc hắc trên khuôn mặt tròn trịa, nhận lấy rượu xong tâm trạng rất tốt.
Sau khi hai người ăn uống no say, trong sơn động lại rơi vào yên lặng, mãi cho đến hừng đông.
Diệp Phong đứng dậy vươn vai một cái, sau đó định rời khỏi sơn động, đi tìm kiếm người của Bạch Hổ Môn.
“Ngươi tên là gì, nếu sau này ngươi gặp phải phiền phức gì, ta có thể giúp ngươi một lần.” Tước Dương Thiên nhìn Diệp Phong chuẩn bị rời đi, chủ động mở miệng.
Diệp Phong lưu lại tên của mình, sau đó biến mất khỏi sơn động.
Diệp Phong?
Tước Dương Thiên ghi nhớ cái tên này, rồi tiếp tục tìm kiếm hoang thú…
Sau khi rời khỏi sơn động, Diệp Phong tiếp tục tìm kiếm người của Bạch Hổ Môn.
Trải qua nửa ngày tìm kiếm, hắn lại thành công xử lý bảy thành viên của Bạch Hổ Môn.
Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng chiến đấu truyền đến từ cách đó không xa.
“Luồng khí tức chiến đấu dao động này, e là hai cường giả Vương Võ Cảnh cấp mười đang chiến đấu.” Diệp Phong thì thầm một tiếng, sau đó tiến về phía phương hướng truyền đến tiếng chiến đấu.
Khi hắn đuổi tới địa điểm chiến đấu, phát hiện hai người đang giao chiến hắn đều nhận ra.
Một người chính là Hổ Phù Sinh của Bạch Hổ Môn, còn người kia là Hàn Vân Phi.
Cuộc chiến đấu của hai người lúc này đang ở vào thế giằng co.
“Thực lực của Hàn Vân Phi này quả là kinh khủng, có thể dùng tu vi Vương Võ Cảnh cấp chín mà đánh ngang cơ với Hổ Phù Sinh, mặc dù có hơi yếu thế một chút.” Sau khi Diệp Phong quan sát rõ tình hình, liền trực tiếp gia nhập trận chiến.
Hắn không thèm quan tâm đến thanh danh gì cả, có thể chém giết Hổ Phù Sinh mới là quan trọng nhất.
“Hửm? Dám ra tay với ta, thật sự là muốn chết.” Hổ Phù Sinh nhíu mày, một kẻ chỉ ở Thiên Vũ Cảnh lại dám nhúng tay vào trận chiến của bọn hắn, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Sau khi dùng một đao đẩy lùi Hàn Vân Phi, hắn đột ngột chuyển lưỡi đao, một đao ẩn chứa lực lượng bá đạo trực tiếp chém về phía sau lưng Diệp Phong.
Thương mang của Diệp Phong như mũi nhọn, đâm rách tầng tầng khí lưu, đối đầu trực diện với một đao cuồng bạo của Hổ Phù Sinh.
Oanh!
Đao thương va chạm, hai luồng bão năng lượng giao nhau giữa không trung, một luồng sóng xung kích mãnh liệt tàn phá ra xung quanh.
“Hửm? Vậy mà không sao?” Hổ Phù Sinh thầm giật mình trong lòng, một đao kia của hắn đủ để diệt sát một người Vương Võ Cảnh cấp chín bình thường.
Hàn Vân Phi cũng để lộ vẻ kinh ngạc, thực lực của kẻ Thiên Vũ Cảnh đột nhiên xuất hiện này thật là khủng khiếp.
Mặc dù tên này đeo mặt nạ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc trên người đối phương, tên này hình như là Diệp Phong?
“Thiên Hoang Địa Bảng hạng tám, cũng chỉ có thế mà thôi.” Diệp Phong nhàn nhạt nói, khí tức quanh người lại lần nữa tăng vọt, hắn đâm ra một thương, tựa như kinh long, cuồng bạo kinh người.
Bốn chữ “cũng chỉ có thế” rơi vào tai Hổ Phù Sinh, cực kỳ chói tai.
Một kẻ Thiên Vũ Cảnh lại dám gào lối như thế trước mặt hắn, thật đúng là lẽ nào lại như vậy.
“Tiểu tử cuồng vọng, ngươi thật sự muốn chết.” Trong mắt Hổ Phù Sinh mãnh liệt bắn ra sát cơ vô tận.
Đầu hổ đao trong tay hắn tỏa ra khí thế sắc bén, theo một đao của hắn bổ xuống, đao khí lạnh lẽo phảng phất muốn cắt nát cả không gian xung quanh.
Ánh mắt Diệp Phong rực sáng, thương ra như rồng, liên tiếp đâm ra mấy chục thương mang, mỗi một thương đều ẩn chứa sơn hà chi lực kinh khủng.
Rầm rầm rầm!
Hai người kịch liệt giao đấu trên bầu trời, năng lượng vô tận gào thét dữ dội giữa không trung.
“Ha ha ha, Hổ Phù Sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Hàn Vân Phi cười to một tiếng, trong lòng vô cùng thoải mái, sau đó bộc phát ra hai loại lực lượng ý chí, gia nhập trận chiến.
Đối mặt với sự tấn công của hai người, sắc mặt Hổ Phù Sinh âm trầm đến đáng sợ.
Bình thường, cho dù đối mặt với hơn mười người vây công, hắn cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.
Nhưng hai người này đều cực kỳ khó chơi, vả lại tu vi đều thấp hơn hắn, dưới sự liên thủ của hai người này, hắn vậy mà lại cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Thiên Hoang chưởng!” Hàn Vân Phi nâng lòng bàn tay lên, một chưởng che trời, sau đó đột nhiên vỗ về phía Hổ Phù Sinh.
Cự chưởng che trời mang theo khí thế bài sơn đảo hải, từ trên trời rơi thẳng xuống, phảng phất muốn trấn áp tất thảy trời đất.
Hổ Phù Sinh biến sắc, hắn giờ phút này đang bị Diệp Phong cuốn lấy, căn bản không thể hoàn toàn thoát ra được.
Hết cách, hắn chỉ có thể lấy ra một tấm Linh phù phòng ngự, dựng lên một vòng bình chướng phòng ngự quanh thân.
Oanh!
Cự chưởng che trời bị bình chướng phòng ngự chặn lại, nhưng ngay sau đó liền đón nhận thế công như cuồng phong mưa rào của Diệp Phong.
Thiên Hoang thương như một con hoang long đang gào thét giận dữ, trên mũi thương phun ra thương mang lạnh lẽo, tựa như hoang long phun ra hơi thở hoang long, cực kỳ đáng sợ.
Rầm rầm rầm!
Từng tiếng va chạm trầm đục đánh thẳng vào bình chướng năng lượng, từng vết nứt bắt đầu lan tràn trên bề mặt bình chướng.
“Thiên Hoang chưởng!” Hàn Vân Phi lại tung ra một chưởng, hóa thành một con cự thú thái cổ kinh khủng giẫm đạp lên trên bình chướng năng lượng.
Dưới sự hợp lực của hai người, chỉ nghe “phanh” một tiếng, bình chướng năng lượng ầm vang vỡ vụn, hóa thành bạch quang đầy trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận