Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 190: Gặp bạch tuộc nhóm!

Chương 190: Gặp phải bầy bạch tuộc!
Đôi mắt linh động của Thanh Mộng Diên thoáng hiện vẻ thẹn thùng.
Tên Diệp Phong ghê tởm này lại dám ở trước mặt người ngoài nói bậy về quan hệ của bọn họ, chắc chắn là để báo thù cú đá buổi sáng của nàng.
Diệp Phong nhìn thẳng vào Thanh Mộng Diên, trên mặt mang nụ cười đắc ý.
“Ngươi cũng họ Diệp à, cùng họ với Diệp Phong sao.” Tuyết Linh Vi không hề nghi ngờ gì về quan hệ của hai người, mà là nhớ đến tên của một người.
“Ồ? Nghe giọng điệu này của ngươi, hình như rất sùng bái Diệp Phong?” Diệp Phong nhíu mày, sắc mặt có chút kỳ quái, hắn đúng là nổi danh thật.
“Vậy thì khẳng định rồi, Diệp Phong dùng sức mạnh Thiên Vũ trảm hoàng, thiên phú yêu nghiệt đó quả thực oanh động Bát Hoang! Ta mà có được một nửa thiên phú của hắn thì tốt rồi.” Trong lời nói của Tuyết Linh Vi mang theo sự sùng bái sâu sắc.
Diệp Phong nghe xong thì vô cùng bất ngờ, tùy tiện ra ngoài lịch luyện lập đội mà cũng gặp được người sùng bái mình.
“Đúng rồi, nếu Đông Hoang hải vực năm đó có thái cổ di tích hiện thế, lẽ nào không ai nghi ngờ dưới đáy biển của mảnh tây chi hải vực này cũng tồn tại thái cổ di tích sao?” Diệp Phong đột nhiên hỏi.
Sau khi đến tây chi hải vực này, hắn vẫn luôn rất nghi hoặc, hoang chi khí tức ở đây mờ nhạt đến mức gần như không cảm nhận được, còn nhạt hơn cả trên lục địa, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Đáy biển này nếu có thái cổ di tích thì đã sớm bị sinh vật biển dưới đáy phát hiện rồi. Hơn nữa năm đó sau khi thái cổ di tích hiện thế, cũng có không ít cường giả tới đáy biển nơi này thăm dò, đều không thu hoạch được gì.” Tuyết Linh Vi mở miệng giải thích, người này hỏi vấn đề thật kỳ lạ.
“Vậy năm đó dưới đáy biển Đông Hoang hải vực không phải cũng có sinh vật biển sao? Chúng vẫn không phát hiện ra thái cổ di tích đó thôi?” Diệp Phong hỏi lại.
Câu hỏi này trực tiếp khiến Tuyết Linh Vi cứng họng, nàng ngẫm lại, lời Diệp Phong nói hình như cũng có lý.
“Sư muội, muội với tên này thì có gì hay mà nói nhảm.” Lãnh Sinh Ca nhìn hai người nói chuyện, xen vào.
“Xin lỗi nhé, sư huynh ta chính là như vậy đấy, ta đi trước.” Nụ cười của Tuyết Linh Vi mang theo một tia áy náy, sau đó rời đi.
Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói thêm gì, hắn nhìn vùng biển bao la, chìm vào suy tư.
Nếu mảnh tây chi hải vực này cũng có thể biến thành hoang biển thì tốt rồi, vậy thì hoang chi chiến hạm mà hắn cải tạo ra đoán chừng sẽ cực kỳ hút hàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tứ Hải Thương Hội chỉ sợ sẽ gặp không ít phiền phức, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Hơn nữa nếu thật sự đến lúc đó, tất cả yêu thú dưới đáy biển này sẽ chạy trốn lên đất liền, toàn bộ Bát Hoang chỉ sợ sẽ lại dấy lên biến động không nhỏ.
Ngay lúc Diệp Phong đang trầm tư, chiếc thuyền bọn họ đang ngồi đột nhiên lắc lư.
Sự chuyển động bất ngờ thu hút ánh mắt mọi người.
“Không hay rồi, dưới đáy thuyền có sinh vật biển.” Lãnh Sinh Ca lên tiếng nhắc nhở, sau đó lập tức đi đến mép thuyền quan sát.
Diệp Phong cũng nhìn xuống đáy biển, đột nhiên một xúc tu rắn chắc từ mặt biển vươn lên, quấn về phía hắn.
Thiên Hoang Thương xuất hiện trong tay, hắn đâm ra một thương, đẩy lui chiếc xúc tu rắn chắc này, còn để lại một vết thương trên đó.
Hành động này của Diệp Phong không nghi ngờ gì đã chọc giận sinh vật biển dưới đáy, chiếc thuyền họ đang ở lắc lư càng thêm dữ dội, dường như có thể lật úp bất cứ lúc nào.
“Đây hình như là bạch tuộc biển sâu.” Ánh mắt Lãnh Sinh Ca ngưng tụ, thần sắc có phần nặng nề.
Nhất thời hắn không cách nào phán đoán được tu vi của con bạch tuộc biển sâu này, nếu tu vi vượt xa bọn họ thì phiền phức rồi.
Đúng lúc này, ngày càng nhiều xúc tu bạch tuộc trồi lên mặt biển, tấn công những người trên thuyền.
Diệp Phong đi đến bên cạnh Thanh Mộng Diên, cầm Thiên Hoang Thương trong tay phản kích.
Nhiều xúc tu bạch tuộc như vậy, tuyệt đối không phải chỉ một con bạch tuộc biển sâu, có thể là cả một bầy bạch tuộc.
Lãnh Sinh Ca nhìn chiếc thuyền có thể lật bất cứ lúc nào, cắn răng nhảy xuống biển.
Phải biết chiếc thuyền này là do bọn họ thuê, đã đặt cọc tiền, một khi bị lật thì bọn họ sẽ tổn thất nặng nề.
“Diên Nhi, nàng ở trên thuyền chờ, ta xuống xem sao.” Diệp Phong một thương chặt đứt một xúc tu bạch tuộc, sau đó dặn dò Thanh Mộng Diên bên cạnh.
“Ngươi cẩn thận một chút, nếu không được thì chúng ta trực tiếp rời đi.” Trong mắt Thanh Mộng Diên ẩn chứa lo lắng, nhẹ giọng dặn dò.
Hai người họ và đối phương quen biết chưa lâu, không cần thiết phải liều mạng.
Cho dù không có thuyền, cũng có thể bay đi, lúc cần thiết còn có thể cưỡi hư không chiến hạm.
“Yên tâm, nam nhân của nàng làm sao dễ chết như vậy được.” Diệp Phong cười cười, rồi nhảy xuống biển.
Thanh Mộng Diên nhìn bóng dáng biến mất, trong lòng có chút cạn lời, tên này đến giờ vẫn còn dùng lời nói chiếm tiện nghi của nàng.
Dưới đáy biển.
Diệp Phong vừa nhảy xuống biển, liền có hơn mười xúc tu bạch tuộc từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, linh lực trong cơ thể bùng nổ, mũi Thiên Hoang Thương vẽ ra từng gợn sóng trong nước biển.
Theo những gợn sóng lan ra, hơn mười xúc tu bạch tuộc muốn bao vây hắn đều bị thương khí sắc bén xé nát.
Lúc này hắn mới thấy rõ tình hình dưới biển, đây đúng là một bầy bạch tuộc, hắn nhìn sơ qua, tổng cộng có hơn ba mươi con bạch tuộc biển sâu.
Tu vi của đám bạch tuộc biển sâu này phần lớn đều là Vương Võ Cảnh, còn bốn con cầm đầu đều có tu vi Hoàng Võ Cảnh nhất cấp.
Giờ phút này, một con bạch tuộc biển sâu Hoàng Võ Cảnh nhất cấp đang quấn lấy thuyền, ba con bạch tuộc biển sâu khác đang vây công Lãnh Sinh Ca.
“Nhân loại, ngươi muốn chết!” Vài con bạch tuộc biển sâu Vương Võ Cảnh phẫn nộ gào thét, sau đó lại lần nữa vây công Diệp Phong.
Sắc mặt Diệp Phong lạnh đi, hắn biết rõ phải nhanh chóng kết thúc trận chiến, nếu không thuyền bị lật úp sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho chuyến đi của bọn họ.
“Lôi đình phá diệt sát!” Theo một tiếng hét chói tai, lực lượng lôi điện từ mũi Thiên Hoang Thương bạo phát, một luồng Lôi Quang đáng sợ đâm về phía bầy bạch tuộc.
Ầm!
Một tiếng nổ vang dưới biển sâu, hơn mười con bạch tuộc Vương Võ Cảnh lập tức bị tiêu diệt.
Cùng lúc đó, Tuyết Linh Vi cũng vừa nhảy từ trên thuyền xuống nước, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Nàng kinh ngạc nhìn Diệp Phong, thực lực của người này không tệ chút nào.
“Ngươi đi giúp sư huynh ngươi đi, đám bạch tuộc này cứ giao cho ta.” Diệp Phong đã nhận ra Tuyết Linh Vi tới, lại lần nữa phát động công kích về phía bầy bạch tuộc.
Tuyết Linh Vi nhìn về phía vị trí của Lãnh Sinh Ca, phát hiện sư huynh của nàng đang rơi vào thế hạ phong dưới sự tấn công của ba con bạch tuộc Hoàng Võ Cảnh nhất cấp.
Nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn đi giúp sư huynh.
Ở dưới đáy biển này, nàng cũng cảm thấy thực lực của mình dường như bị hạn chế phần nào, không được linh hoạt như trên đất liền.
“Chết cho ta!” Diệp Phong vung trường thương, thương mang lại xuất hiện, dễ dàng tiêu diệt hết tất cả bạch tuộc Vương Võ Cảnh.
Sau đó, hắn khóa chặt ánh mắt vào con bạch tuộc Hoàng Võ Cảnh đang quấn quanh chiếc thuyền.
Con bạch tuộc Hoàng Võ Cảnh lúc này cũng phát hiện đồng bạn của nó gần như đã bị giết sạch, ánh mắt phẫn nộ bắn về phía Diệp Phong.
“Nhân loại, ngươi đáng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận