Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 221: Thu được cuối cùng một tấm tàn đồ!

Chương 221: Thu được tấm tàn đồ cuối cùng!
Thân Đồ Bằng vừa định dẫn người rời đi, nhưng nghe được lời của Diệp Phong liền dừng bước.
“Không sai, bản công tử trong tay quả thực có một tấm tàn đồ, ngươi muốn cược với ta?” Thân Đồ Bằng đáy mắt lóe lên một tia sáng.
“Đúng vậy, chúng ta lập đổ ước, ta đấu với hắn, nếu ta thắng thì ngươi đưa tàn đồ cho ta.” Ánh mắt Diệp Phong nhìn về phía tên dong binh Hoàng Võ Cảnh cấp sáu vừa bước ra từ Thiên Tường Dung Binh Đoàn lúc nãy.
Đối với tấm tàn đồ cuối cùng này, hắn nhất định phải có được.
“Ngươi tưởng bản công tử ngu xuẩn sao? Ngươi muốn đánh cược, vậy thì lấy nữ nhân ngươi mua về làm tiền đặt cược đi.” Thân Đồ Bằng nhìn về phía Hạt Ánh Nguyệt đang mặc vớ đen, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ham muốn.
Nữ tử yêu diễm lại tràn ngập khí tức hoang dã này khiến hắn có một loại xung động muốn hung hăng chà đạp.
Hạt Ánh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt xinh đẹp hơi thay đổi. Diệp Phong này tuy đáng ghét, nhưng ít nhất vẫn giữ cho nàng thân trong trắng và một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Mà nếu nàng rơi vào tay gã này, tuyệt đối sẽ biến thành một món đồ chơi, với tính cách cao ngạo của nàng, tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra.
“Ồ? Ngươi muốn nàng?” Khóe miệng Diệp Phong hơi nhếch lên, sau đó đi tới bên cạnh Hạt Ánh Nguyệt, trước mặt mọi người nâng cằm nữ nhân này lên: “Thân Đồ công tử muốn ngươi, ngươi thấy ta có nên đồng ý không?” Hắn đương nhiên sẽ không đồng ý đề nghị của Thân Đồ Bằng, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này, ra sức áp chế sự cao ngạo từ trong xương cốt của nữ nhân này.
Hạt Ánh Nguyệt ngước mắt đối mặt Diệp Phong, trong đôi mắt tím của nàng lần đầu tiên xuất hiện vẻ cầu khẩn.
“Nữ nhân, ánh mắt này của ngươi khiến ta rất hài lòng, lần sau ngoan ngoãn nghe lời thêm một chút thì ta sẽ càng hài lòng hơn.” Diệp Phong mỉm cười, rồi nhìn về phía đối phương tiếp tục nói: “Thân Đồ Bằng, tuy người hầu ta vừa mua không được nghe lời cho lắm, nhưng dù sao cũng là người của ta, ta sẽ không dùng nàng làm tiền đặt cược.”
“Ngươi muốn tiền đặt cược, vậy thì lấy tấm tàn đồ trong tay ta đây.” Diệp Phong vừa nói vừa lấy một tấm tàn đồ từ trong nhẫn trữ vật ra.
Thân Đồ Bằng nhìn thấy vật này, ánh mắt lập tức sáng lên, lại là một tấm tàn đồ.
Ánh mắt Hoang Ỷ Yên nhìn Diệp Phong cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ trong trụ sở Vân Yên Dung Binh Đoàn của các nàng lại có ba tấm tàn đồ thiên địa linh vật.
Chỉ là gia hỏa này cũng quá ngông cuồng đi, đối thủ của hắn chính là Hoàng Võ Cảnh cấp sáu.
“Tốt, ta đáp ứng.” Thân Đồ Bằng hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
“Trình Thiệu, trận này ngươi nhất định phải thắng, nếu không ngươi cũng không cần trở về gặp ta.” Thân Đồ Bằng ra lệnh.
Trình Thiệu này chính là dong binh Hoàng Võ Cảnh cấp sáu của Thiên Tường Dung Binh Đoàn đã xuất chiến lúc trước.
“Vâng, Thân Đồ công tử.” Trình Thiệu lĩnh mệnh xuất chiến.
Đối với trận chiến trước đó của Diệp Phong, hắn đã quan sát toàn bộ, thực lực của người này quả thực phi phàm.
Nhưng trong trận chiến thứ tư, tiểu tử này đối mặt với cường giả Hoàng Võ Cảnh cấp năm dường như đã là cực hạn, nên hắn có nắm chắc phần thắng.
“Trước đó không thể lấy mạng ngươi, bây giờ cũng không muộn!” Diệp Phong múa mũi thương, rồi đột nhiên đâm tới, lực lượng kinh người hóa thành một con hoang long giận dữ gào thét lao ra.
Chiến đấu song phương trong khoảnh khắc trở nên vô cùng căng thẳng.
“Chỉ chút lực lượng ấy, cũng muốn giết ta?” Trình Thiệu khinh thường cười một tiếng, bước chân đạp mạnh xuống đất, lửa nóng hừng hực lan tràn quanh thân, hai thanh trường kiếm hỏa diễm ngưng tụ trong tay hắn.
Hắn huy động trường kiếm, liệt diễm ngập trời từ trong kiếm gào thét lao ra, hóa thành hỏa long bay lượn, đem khí tức nóng bỏng lan tỏa khắp nơi.
Hai rồng đại chiến, hai luồng lực lượng kinh người mãnh liệt va chạm giữa không trung, nhất thời lại giằng co không dứt.
Tinh quang trong đáy mắt Diệp Phong bùng lên, trường thương trong tay lại lần nữa đâm ra, tạo thành ngàn vạn ảnh thương, dường như có ngàn vạn hoang long sát khí ngập trời.
Trình Thiệu cười khẩy, hai thanh trường kiếm hỏa diễm xoáy mạnh ra, vô tận hỏa diễm chi lực lại lần nữa lan tràn, hóa thành một đạo hỏa diễm phong bạo quét sạch thiên địa.
Hỏa diễm phong bạo càn quét, nhiệt độ giữa cả vùng trời đất đột nhiên tăng vọt, con hoang long ở trung tâm hỏa diễm phong bạo bị hỏa diễm chi lực hoàn toàn thiêu hủy.
“Ta là hỏa diễm quân vương, kẻ nào có thể giết ta.” Trình Thiệu tung ra song kiếm, mạnh mẽ đẩy lui Diệp Phong.
Mũi thương của Diệp Phong vạch một vệt dài trên mặt đất, sau đó mới hoàn toàn ổn định thân hình.
Cao thủ Hoàng Võ Cảnh cấp sáu này quả nhiên không dễ đánh bại như vậy.
Đã thế, vậy hắn liền để gia hỏa này nếm thử uy lực của Đế cấp công pháp «Đại Nhật Phần Thiên Kinh».
“Ngươi là hỏa diễm quân vương, vậy ta chính là hỏa diễm đế hoàng, hôm nay ta đến trảm ngươi.” Hỏa diễm chi lực trong cơ thể Diệp Phong bùng nổ, mũi Thiên Hoang thương phát ra ánh lửa chói mắt.
Theo lời hắn vừa dứt, thương mang rực lửa gầm thét trên không, phóng ra lực lượng đủ để đốt cháy cả hư không.
Con ngươi Trình Thiệu hơi co lại, khí tức của tiểu tử này lại đột nhiên mạnh lên rất nhiều.
Hỏa diễm song kiếm trong tay hắn lại huy động, kiếm khí hóa thành một tấm lưới lửa khổng lồ, bao phủ lấy thương mang chói mắt đang lao đến.
Sau một khắc!
Hỏa diễm chi lực đối đầu hỏa diễm chi lực, thương mang rực lửa mạnh mẽ xuyên thủng tấm lưới lửa khổng lồ, đánh thẳng về phía Trình Thiệu.
Sắc mặt Trình Thiệu hơi đổi, lại lần nữa xuất kiếm mới ngăn được một thương này.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu cho thế công của Diệp Phong. Hắn thi triển Đế cấp thân pháp «Tiêu Diêu Du Long Bộ», dùng tốc độ kinh người cùng quỹ đạo biến hóa khôn lường để tiếp cận đối phương.
Thương mang rực lửa lại xuất hiện, như một vầng mặt trời không thể ngăn cản, tỏa ra quang mang chói lọi nhất.
Rầm rầm rầm!
Trình Thiệu huy động song kiếm toàn lực ngăn cản, nhưng lực lượng cường đại tỏa ra từ Diệp Phong khiến hắn cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Những người xem trận chiến lúc này hoàn toàn im phăng phắc, rõ ràng đã bị thực lực mà Diệp Phong thể hiện làm cho rung động.
Nhất là Hoang Ẩn Nam, người vẫn luôn chăm chú theo dõi trận đấu, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi gã này rốt cuộc có phải Diệp Phong thật không.
Rõ ràng mấy tháng trước gã này mới chỉ có thực lực miễn cưỡng chém giết người Hoàng Võ Cảnh cấp một, vậy mà hôm nay thực lực lại tiến bộ thần tốc đến vậy.
“Song trọng hỏa diễm phong bạo!” Song kiếm hỏa diễm của Trình Thiệu khuấy động giữa không trung, vô số luồng khí bị cuốn vào cơn hỏa diễm phong bạo đang tích tụ này.
Hỏa diễm phong bạo đi đến đâu, tất cả mọi vật dường như đều bị thiêu rụi.
“Tam dương rơi thế!” Đôi mắt Diệp Phong ngưng lại, mũi thương chỉ thẳng lên trời cao, dẫn động thái dương chi lực, vô số luồng hỏa quang từ chân trời giáng xuống, tạo thành ba vầng mặt trời rực rỡ chói mắt nhất.
Ba vầng mặt trời chậm rãi hạ xuống từ chân trời, khi đến gần mặt đất liền đột ngột bùng nổ nguồn năng lượng kinh hoàng khiến ai nấy đều tê dại da đầu, ánh sáng chói lòa làm tất cả mọi người không thể mở mắt.
Oanh!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, chấn động trái tim tất cả mọi người.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, thân thể Trình Thiệu bị ngọn lửa thôn phệ hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết, dường như đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế gian.
Giữa biển lửa, Diệp Phong cầm thương đứng vững, không hề cảm nhận được chút nóng bỏng nào, nét mặt cũng không hề vui sướng, dường như chỉ vừa làm một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Thân Đồ Bằng, đạm mạc nói: “Giao tàn đồ ra đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận