Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 181: Để hai truy ba, tuyệt địa lật bàn!

Chương 181: Nhường hai truy ba, tuyệt địa lật bàn!
“Tiểu tử cuồng vọng.” Mắt Thạch Lâm hơi nheo lại, đang lúc định động thủ, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rút lại.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức Hoàng Võ Cảnh tỏa ra từ trên người đối phương.
“Xem tiểu gia hôm nay có đánh ngươi thành đầu heo không.” Tước Dương Thiên hét lớn một tiếng, thân hình lao ra, lực lượng hỏa diễm vô tận lan tràn quanh người hắn, như một biển lửa đỏ tươi, ẩn chứa uy năng kinh khủng.
Sắc mặt Thạch Lâm hơi thay đổi, sau đó khôi phục trấn định, cho dù gã này đột phá thì sao chứ, hắn vẫn có niềm tin tuyệt đối sẽ chiến thắng đối phương.
Linh lực màu xanh lục lượn lờ quanh thân hắn, từng cây dây leo đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Những dây leo này dưới sự điều khiển của Thạch Lâm, như từng cây roi dài xé rách biển lửa.
Hai luồng lực lượng kinh người mãnh liệt đan xen trên lôi đài, khiến mọi người dưới đài phát ra từng tràng kinh hô.
Trận chiến đấu thứ ba này, vậy mà lại là một trận đối đầu cấp hoàng giả.
Ánh mắt La Vận Kiệt lại lần nữa đánh giá Ngọc Linh Lung một chút, hắn thật sự đã có chút xem nhẹ đối phương. Nếu không có Thạch Lâm thay La Sát thương hội bọn hắn tham gia chiến đấu, có lẽ bọn hắn muốn thắng trận tỷ thí này thật đúng là có chút khó khăn.
Trên lôi đài, Tước Dương Thiên toàn thân bùng cháy lực lượng hỏa diễm, hắn không hề giữ lại chút nào, trực tiếp phát động tấn công mãnh liệt nhất.
Sắc mặt Thạch Lâm lúc này âm trầm, gã này chỉ vừa mới đột phá Hoàng Võ Cảnh không lâu, vậy mà lại khiến hắn cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Phượng dực tường thiên!” Thân hình Tước Dương Thiên phóng lên trời cao, như một vầng mặt trời nóng rực đang lên, vô cùng sáng chói loá mắt, rồi khi thân hình hắn đạt đến điểm cao nhất trên bầu trời, liền đổi hướng lao xuống.
Một con Hỏa Phượng chói mắt mang theo thủy triều hỏa diễm cuồn cuộn phóng tới lôi đài.
Thạch Lâm biến sắc, điều khiển vô số dây leo tạo thành một tầng lá chắn dây leo ngăn cản một kích kinh khủng này.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, lá chắn dây leo ầm vang vỡ vụn, hóa thành vô số ánh sáng lục rải đầy lôi đài.
Tước Dương Thiên chân đạp Thạch Lâm, ngạo nghễ đứng trên đài chiến đấu, dùng tư thế cường thế tuyên cáo chiến thắng của mình.
“Ngươi không phải rất nhịn được sao, bây giờ có bản lĩnh thì đứng dậy nói chuyện với ta thử xem?” Tước Dương Thiên cúi đầu nhìn xuống, lời nói tràn đầy châm chọc.
Nghe thấy âm thanh chói tai đó, Thạch Lâm vừa định ngẩng đầu, lại bị một cước hung hăng đạp xuống, đầu hắn va vào phiến đá cứng rắn, nhưng nỗi đau này còn không bằng sự khuất nhục khi bị người giẫm dưới chân.
Tước Dương Thiên một cước đạp Thạch Lâm rơi xuống lôi đài, sau đó quay người rời đi.
“La Vận Kiệt, ngươi nói xem nếu cuối cùng chúng ta thắng liên tiếp ba trận, trong lòng ngươi sẽ cảm thấy thế nào đây.” Ngọc Linh Lung híp mắt cười khẽ, giọng nói động lòng người.
“Ngọc Linh Lung, chẳng qua là thắng một trận mà thôi, các ngươi có gì mà đắc ý.” La Vận Kiệt mặt không đổi sắc, hắn dự định trận thứ tư sẽ để thiên kiêu Hoàng Võ Cảnh của Huyền Võ Môn ra sân, trực tiếp giành lấy thắng lợi.
“Vậy thì cứ rửa mắt mà đợi a.” Ngọc Linh Lung không nói nhiều nữa, chờ xem Diệp Phong sẽ phái ai ra sân.
Diệp Phong liếc nhìn La Vận Kiệt, sau đó vẫn quyết định để Hàn Vân Phi ra sân.
Hắn đoán lão già này hẳn là vì muốn chắc ăn sẽ trực tiếp phái người mạnh nhất ra sân, người đó để Hàn Vân Phi hiện tại đối phó là tốt nhất rồi.
Dù sao hắn cũng không muốn để lộ sự tồn tại của Lôi Linh trước mặt bao người.
Hàn Vân Phi nhận được ánh mắt ra hiệu của Diệp Phong liền bước lên lôi đài.
Cường giả Hoàng Võ Cảnh của Huyền Võ Môn cũng bước ra, đi lên lôi đài.
“Đánh đi!” Hàn Vân Phi hét lớn một tiếng, khí tức Hoàng Võ Cảnh bộc phát ra, lực lượng trong cơ thể hắn như thủy triều kinh khủng nơi biển hoang, đổ ập về phía người của Huyền Võ Môn.
Sắc mặt La Vận Kiệt và vị cường giả Hoàng Võ Cảnh của Huyền Võ Môn đều đồng loạt thay đổi.
Oanh!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên trên lôi đài, thân hình người của Huyền Võ Môn trực tiếp bị đánh lui.
Thế công của Hàn Vân Phi không ngừng, những đòn công kích bá đạo chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, cuối cùng hắn dùng tư thế nghiền ép đánh người của Huyền Võ Môn rơi xuống đài chiến đấu, giành lấy thắng lợi.
Thấy cảnh này, Ngọc Linh Lung mỉm cười, kết quả cuối cùng đã không còn bất kỳ hồi hộp nào nữa.
“Ngọc Linh Lung, ngươi rất có bản lĩnh đấy, nhưng trận cuối cùng các ngươi dựa vào cái gì để hy vọng thắng lợi.” Sắc mặt La Vận Kiệt hơi khó coi, thảo nào Ngọc Linh Lung này lại tự tin như vậy, hóa ra là có hai vị Hoàng Võ Cảnh.
Ngọc Linh Lung không để ý tới đối phương, mà chuyển ánh mắt sang người Diệp Phong, cười không ngừng nói: “Tiểu nam nhân, cố lên nhé!” Diệp Phong ôm eo thon của Ngọc Linh Lung, đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi thơm mềm mại kia, sau đó bước lên lôi đài.
“Thạch Diệu, lăn lên đây.” Âm thanh như sấm sét vang vọng khắp sân tỷ thí.
Tất cả mọi người đều bị hình ảnh vừa rồi làm cho kinh sợ, người này vậy mà lại đích thân hôn Ngọc Linh Lung, cái yêu tinh này.
Thạch Diệu từng bước đi lên lôi đài, ngọn lửa ghen tị điên cuồng lan tràn trong lồng ngực hắn, hắn muốn phế bỏ hoàn toàn tên tiểu tử này.
Diệp Phong nhíu mày, cảm nhận được ánh mắt âm hiểm độc ác của đối phương.
“Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy cũng đừng trách ta.” Diệp Phong thì thầm, trong con ngươi đen nhánh lóe lên sát ý.
“Tiểu tử, không ngờ cuối cùng vẫn là ta đối đầu với ngươi, ngươi hãy trân trọng cho kỹ khoảng thời gian cuối cùng này đi.” Thạch Diệu liếm đôi môi khát máu, trong miệng phát ra giọng nói lạnh lẽo.
“Ngươi nói nhảm làm gì, muốn chết thì ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Khí tức trong cơ thể Diệp Phong bộc phát, cầm thương đánh tới, dưới tác dụng của viên đá che giấu khí tức, hắn thể hiện ra khí tức kinh người của Vương Võ Cảnh cấp mười.
Khi khí tức đó của Diệp Phong hiện ra trước mặt mọi người, mắt của tất cả mọi người đều trợn trừng, như gặp ma quỷ.
Mười chín tuổi đã là Vương Võ Cảnh cấp mười, quả thực khiến bọn họ trợn mắt há mồm.
“Làm sao có thể?” Đồng tử Thạch Diệu đột nhiên co rút lại, kinh hãi hét lên thất thanh, ngay sau đó một cây trường thương lấp lánh hàn quang đã chiếu vào trong mắt hắn.
Dưới cú đánh toàn lực của Diệp Phong, phòng ngự của Thạch Diệu mỏng như tờ giấy, bị một thương trực tiếp xuyên thủng.
“Xoẹt!” Thiên Hoang thương lấp lánh hàn quang trực tiếp đâm xuyên tim Thạch Diệu.
Hắn không thể tin nổi nhìn Diệp Phong trước mắt, thực lực mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo lại không chịu nổi một đòn như vậy trước mặt đối phương.
“Giết ngươi như giết gà chó.” Ánh mắt Diệp Phong thờ ơ, rút trường thương ra.
Giờ khắc này!
Sân tỷ thí rơi vào khoảng lặng chết chóc, không ai ngờ rằng trận đấu này lại kết thúc nhanh như vậy, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Một thương đoạt mạng, nghiền ép tuyệt đối.
Thực lực kinh khủng mà thanh niên này thể hiện ra khiến tất cả mọi người cảm thấy da đầu tê dại.
La Vận Kiệt kinh ngạc nhìn Thạch Diệu ngã xuống trên lôi đài, đầu óc "oanh" một tiếng như nổ tung.
La Sát thương hội của bọn hắn đã bị Tứ Hải Thương Hội thực hiện cú ‘nhường hai truy ba’, lật bàn ngoạn mục, bọn hắn vậy mà lại thua!
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng La Vận Kiệt, cú sốc quá lớn này suýt chút nữa khiến hắn ngất đi.
“Đệ đệ!” Lúc này, Thạch Lâm hét lên một tiếng đau thương, hắn đã tận mắt nhìn thấy đệ đệ mình chết ngay trước mặt.
“Tiểu tử, ngươi làm sao dám giết đệ đệ của ta! Ngươi làm sao dám!!!” Thạch Lâm tức giận gầm thét, giống như một con dã thú mất kiểm soát.
Ánh mắt Diệp Phong thờ ơ, mũi thương dính máu chỉ thẳng vào Thạch Lâm, trong miệng phát ra giọng nói ngông cuồng.
“Ta giết hắn đấy, ngươi muốn thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận