Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 70: Diệp gió cường thế, thiên kiêu các hiển thần thông!

Chương 70: Diệp Phong cường thế, các thiên kiêu thể hiện thần thông!
“Muốn liên thủ sao? Vậy thì cùng lên đi.”
Diệp Phong đối mặt ba người vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, thậm chí còn chủ động phát động tiến công.
“Tiểu tử cuồng vọng.”
Lăng Tử Mặc quát khẽ một tiếng, âm sát chi lực trên áo bào xám phun trào, vô số sát khí lành lạnh hóa thành từng cái quỷ trảo lao thẳng về phía Diệp Phong.
Vương Dương tay cầm lôi đình búa tạ, Sư Thiên Thụy tay cầm đầu hổ đao, hai người một trái một phải phát động công kích mãnh liệt.
Diệp Phong thi triển Hư Không bộ pháp, cự kiếm múa lượn xoay tròn, một vòng kiếm mang nở rộ trên chiến đài.
Kiếm mang đen kịt lăng lệ giống như một lưỡi dao đêm tối, dễ dàng xé rách những quỷ trảo đang lao tới.
Hắn nhảy lên không trung, cự kiếm trong tay giống như thiên thạch từ núi Thái Sơn đột nhiên đập xuống, mượn lực trên không trung dùng một kiếm cường đại nhất phá hủy tất cả công kích của Lăng Tử Mặc.
Vương Dương cùng Sư Thiên Thụy lúc này cũng đột nhiên lao đến.
Một người quanh thân lôi điện sôi trào, điện quang trên lôi đình búa tạ bắn ra bốn phía, giống như một vị lôi điện chiến thần.
Một người trên đao hàn khí lạnh lẽo, Kim Mang bùng nổ, giống như một con hùng sư uy vũ.
Ba người bung tỏa thế công trên chiến đài, khiến không ít người vì thế mà choáng váng.
Ánh mắt Diệp Phong không chút gợn sóng, mặc cho thế công của ngươi mạnh đến đâu, hắn dùng một kiếm đánh bại.
“Uống!”
Hắn hét lớn một tiếng, hỏa diễm tràn ngập trên cự kiếm, lúc cự kiếm rơi xuống, ngọn lửa bùng nổ, cháy hừng hực.
Kiếm quang hỏa diễm ẩn chứa nhiệt độ cực cao chiếu vào mắt Vương Dương cùng Sư Thiên Thụy.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Diệp Phong liên tục vung ra hai kiếm, cường thế đẩy lùi hai người.
Lăng Tử Mặc dừng bước, thế công bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Hắn vốn cho rằng việc Diệp Phong đánh ra chiến lực cực hạn “100” trên tấm bia đá chiến lực có thể là do một phần may mắn.
Nhưng qua một phen giao thủ vừa rồi, hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bách mạnh mẽ mà Diệp Phong mang lại, không hề thua kém cảm giác khi hắn đối mặt với cường giả Thiên Vũ Cảnh cấp sáu.
Chỉ là đã xuất thủ, vậy thì không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Vương Dương và Sư Thiên Thụy cũng hội tụ lại cùng Lăng Tử Mặc, giờ phút này trong lòng ba người chỉ có một suy nghĩ.
Cùng nhau thi triển võ kỹ của riêng mình mới có thể giành được một tia hy vọng chiến thắng.
“Thiên sát thần chưởng!”
“Kim sư cuồng hống!”
“Lôi đình chi chùy!”
Ba người cùng hét lớn, linh lực kinh khủng điên cuồng phun trào, thi triển ra võ kỹ mạnh nhất của mình.
Cự chưởng tràn đầy âm sát chi lực ép ngang trên không, tiếng sư tử gầm đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi, lôi điện chi chùy sôi trào nổ vang dữ dội.
“Nhất kiếm nát sơn hà!”
Diệp Phong vung vẩy cự kiếm, sơn hà chi lực theo đó bắn ra, kiếm mang nghịch thế bay lên không, bắn thẳng về phía cự chưởng âm sát đang ép ngang trên không.
“Hai kiếm gãy giang hải!”
“Ba kiếm nứt thiên địa!”
Diệp Phong tung ra hai kiếm bá đạo tuyệt luân, lần lượt đánh về phía Vương Dương và Sư Thiên Thụy.
Oanh!
Kiếm mang va chạm với lôi đình chi chùy, so kè với hùng sư, giao nhau với cự chưởng, bắn ra tiếng nổ vang rền cùng sóng năng lượng kinh khủng.
Dưới ba kiếm cuồng bạo này, võ kỹ của ba người Lăng Tử Mặc đều vỡ nát, thân hình lùi gấp, thương thế lan tràn trong cơ thể.
Diệp Phong thi triển Hư Không Bộ, dẫn đầu lao thẳng về phía Vương Dương.
Thấy vậy, Vương Dương trong lòng hoảng hốt, lúc này thương thế trong người hắn đã nghiêm trọng, không còn sức tái chiến, chỉ có thể bị Diệp Phong một kiếm đánh văng khỏi chiến đài, hôn mê tại chỗ.
“Đến lượt hai người các ngươi.”
Ánh mắt sắc bén của Diệp Phong đột nhiên bắn về phía Sư Thiên Thụy và Lăng Tử Mặc, tim hai người cùng run lên, nhưng vẫn không thay đổi được cục diện bị đánh bay khỏi chiến đài.
Diệp Phong từ lúc xuất thủ đến khi cường thế đánh bại ba vị cường giả Thiên Vũ Cảnh cấp năm, chưa đến hai mươi hơi thở.
Thực lực cường đại được thể hiện ra này khiến những người còn lại trên chiến đài căn bản không dám tới gần, để tránh bị liên lụy.
Sau khi đánh bại ba người, ánh mắt Diệp Phong đột nhiên bắn về phía Tề Thiên Thắng đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Việc Vương Dương và Sư Thiên Thụy ra tay với hắn, hắn còn có thể hiểu được, nhưng Lăng Tử Mặc không công kích người của Hỏa Vân Tông, mà lại đến đối phó hắn trước tiên.
Điều này khiến hắn ngay lập tức nhận ra điểm bất thường, rất có khả năng có kẻ đứng sau giật dây.
Tề Thiên Thắng nhận ra ánh mắt của Diệp Phong bắn tới, khóe miệng vẫn nở một nụ cười khinh miệt.
Nếu Diệp Phong ngay cả ba người này cũng không đánh bại nổi, vậy hắn thật sự quá thất vọng rồi.
Hắn phái hai người này ra cũng chỉ là muốn thăm dò thực lực của Diệp Phong một chút, bây giờ xem ra cũng có chút thú vị.
“Quả nhiên là hắn.”
Diệp Phong thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những người của Cuồng Sư Tông và Âm Sát Tông trên chiến đài.
Đã như vậy, vậy hắn sẽ thanh trừng toàn bộ người của hai tông trên chiến đài.
“Tất cả cút xuống cho ta.”
Diệp Phong quát lên một tiếng chói tai, khí thế cường đại bùng nổ, hắn rút kiếm lao về phía đệ tử của Cuồng Sư Tông và Âm Sát Tông, những người khác vội vàng né tránh.
Rầm rầm rầm!
Dưới thực lực cường đại của hắn, chưa đến ba mươi hơi thở, đệ tử của hai đại tông môn đã bị đánh văng khỏi chiến đài từng người một.
Làm xong tất cả những điều này, Diệp Phong không lựa chọn tiếp tục xuất thủ, mà chờ đợi các trận đấu khác kết thúc.
Dưới chiến đài, sắc mặt của Sư Tâm Tuyệt và Âm Vô Cực có chút khó coi.
Hành động nhằm vào Diệp Phong của bọn họ không thành công, ngược lại còn bị đối phương nhắm vào lại.
Không lâu sau, trận chiến trên chiến đài cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Phong thuận lợi giành được một trong mười suất đi tiếp của tổ hai.
Sau khi hắn rời khỏi chiến đài, các thí sinh của tổ thứ ba lần lượt bước lên, Tô Thường Hi cũng ở trong đó.
Theo lời tuyên bố bắt đầu trận đấu của nam tử hoàng thất, Tô Thường Hi lập tức bộc phát thực lực cường đại.
“Băng phong ngàn dặm!”
Vô số tinh thể băng lan tràn trên chiến đài, Tô Thường Hi nhanh như cầu vồng lao thẳng về phía các đệ tử của Cuồng Sư Tông và Âm Sát Tông.
Đệ tử của Vân Hải Tông và Hỏa Vân Tông cũng lần lượt tham gia chiến đấu, chủ động trợ giúp Tô Thường Hi.
Nhưng thực lực của Tô Thường Hi cực kỳ cường đại, người ở Thiên Vũ Cảnh cấp năm căn bản không trụ được mấy hiệp trong tay nàng.
Ngay cả người mạnh nhất của Âm Sát Tông, ở Thiên Vũ Cảnh cấp sáu, cũng bị đánh văng khỏi chiến đài dưới thế công mạnh mẽ của Tô Thường Hi.
Giờ khắc này, mọi ánh mắt dưới đài đều đổ dồn vào Tô Thường Hi, bị thực lực khủng bố của nàng làm cho rung động.
Phải biết rằng người nàng vừa đánh bại chính là đệ tử cốt cán mạnh nhất mà Âm Sát Tông cử đến để tranh đoạt năm vị trí đầu.
Vậy mà bây giờ lại bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Sắc mặt Âm Vô Cực lúc này khó coi đến cực điểm, đệ tử mạnh nhất trong tông môn của bọn họ lại bị loại ngay vòng đầu.
Đây là sự sỉ nhục chưa từng có đối với bọn họ trong bao nhiêu năm tham gia đại hội thiên kiêu.
“Ha ha, tốt, làm tốt lắm.”
Hỏa Viêm Linh cất tiếng cười to, nhìn thấy đệ tử mạnh nhất của Âm Sát Tông bị loại ngay vòng đầu, trong lòng hắn khoan khoái biết bao.
Ngược lại, Tô Thường Hi chỉ lặng lẽ đứng trên chiến đài, hướng về phía vị trí của Diệp Phong nở một nụ cười tinh nghịch.
“Cô nàng này!”
Diệp Phong cười nhẹ một tiếng, quyết định tối nay sẽ thưởng cho Tô Thường Hi thật hậu hĩnh.
Cuối cùng, trận đấu của tổ thứ ba kết thúc, Tô Thường Hi thuận lợi giành được một trong mười suất đi tiếp của tổ ba.
Thời gian trôi qua, các trận đấu của tổ thứ tư, tổ thứ năm... cũng lần lượt diễn ra.
Trên chiến đài diễn ra từng trận chiến đấu kinh tâm động phách.
Mọi người cũng qua những trận đấu này mà thấy được thực lực cường đại của Tề Thiên Thắng và Vệ Khôn - truyền nhân Quỷ Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận