Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 545: Cầm xuống phượng Thiên Tuyết

Chương 545: Hạ gục Phượng Thiên Tuyết
Yêu Thú sơn mạch, Quy Tiên Động!
Diệp Phong cùng Quy Tự Nhiên và đoàn người sau khi rời khỏi Đông Hoàng gia, liền trở về nơi này.
Bọn hắn vẫn chưa biết bên trong Yêu Thần vực đã nổi lên sóng to gió lớn, cũng như việc Dương Thần Điện vì tức giận mà hạ lệnh truy sát.
Bất quá cho dù biết thì bọn hắn cũng sẽ không quan tâm, bọn hắn đã dám giết người của Dương Thần Điện, thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi giết rồi.
“Khụ khụ, Diệp Phong, các ngươi không có việc gì thì có thể về đi, ta và Dung Nhi có chuyện muốn làm.”
Quy Tự Nhiên tằng hắng một tiếng, ám chỉ.
Sau khi cứu được con trai hắn ra, tâm tình của hắn rõ ràng đã tốt lên nhiều, những tâm tư khác tự nhiên cũng liền nhiều hơn.
Diệp Phong liếc mắt nhìn, hiểu ra điều gì đó, bật cười tại chỗ: “Vậy ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi, các ngươi cũng đừng làm ra động tĩnh quá lớn.”
“Cút mau, cút nhanh lên!”
Quy Tự Nhiên không chút khách khí mắng, tiểu tử này lại còn trêu chọc cả hắn.
“Thiên Tuyết, ngươi phải cố gắng lên đấy.”
Quy Bích Dung mỉm cười, sau đó bị Quy Tự Nhiên bế lên, lao vào trong sơn động.
Phượng Thiên Tuyết nghe được lời nói ẩn chứa thâm ý này, trên gương mặt tuyết trắng thoáng qua vẻ thẹn thùng, nàng vụng trộm liếc Diệp Phong một cái, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Diệp Phong.
Nàng theo bản năng cúi đầu xuống, trong đôi mắt đẹp thoáng qua vẻ bối rối.
Diệp Phong cười cười, đang định trêu ghẹo Phượng Thiên Tuyết một chút thì bên tai vang lên giọng nói của Bạch Huyên Nhi.
“Chủ nhân, Huyên Nhi muốn.”
Bạch Huyên Nhi cười một cách yêu kiều quyến rũ, tay ngọc vòng ra sau lưng Diệp Phong, cơ thể hai người áp sát vào nhau, bờ môi nàng hé mở, không chút che giấu ý nghĩ của mình.
Ánh mắt nàng mang theo vẻ khiêu khích nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết, việc nữ nhân này và Diệp Phong vừa nhìn nhau, nàng đương nhiên đã thấy hết.
Bất quá muốn tranh giành nam nhân với nàng, Phượng Thiên Tuyết này không chủ động một chút sao được.
Diệp Phong cảm nhận được sự mềm mại truyền đến từ sau lưng, cũng tạm thời thay đổi ý định.
Tất nhiên Bạch Huyên Nhi yêu nữ này đã nhiệt tình chủ động như vậy, thì cứ chinh phục yêu nữ này trước rồi nói sau.
“Không biết xấu hổ.”
Phượng Thiên Tuyết cảm nhận được địch ý của Bạch Huyên Nhi, khẽ hừ một tiếng.
“Ha ha ha, chỉ cần có thể phục thị chủ nhân, không biết xấu hổ thì đã sao, ngươi còn chưa có tư cách đó đâu.”
Bạch Huyên Nhi cười duyên một tiếng, dường như đang cố ý khiêu khích.
Diệp Phong quay người lại nhìn, liền thấy Bạch Huyên Nhi đang nháy mắt đầy quyến rũ với hắn, mang theo ý vị ám thị.
Hắn lập tức hiểu ra ý đồ của Bạch Huyên Nhi, yêu nữ này dường như muốn giúp hắn một tay.
“Huyên Nhi, đi thôi, chúng ta đến lãnh địa của ngươi.”
Diệp Phong khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy thân hình linh hoạt như rắn nước của Bạch Huyên Nhi.
“Được, chủ nhân, Huyên Nhi đợi không kịp nữa rồi.”
Thân hình linh hoạt như rắn nước của Bạch Huyên Nhi khẽ vặn vẹo, tỏa ra khí tức hoang dã đầy mê hoặc.
Chỉ thấy đôi chân ngọc của nàng hóa thành chiếc đuôi rắn thon dài, ra hiệu cho Diệp Phong cưỡi lên.
Diệp Phong thấy vậy cũng hết sức phối hợp, theo chuyển động của đuôi rắn, hai người dần dần đi xa.
“Dừng lại!”
Lúc này, Phượng Thiên Tuyết hét lên về phía hai người đang đi xa.
“Thiên Tuyết muội muội, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Bạch Huyên Nhi quay đầu lại nhìn, làm ra vẻ nghi hoặc.
“Ta cũng là tọa kỵ của chủ nhân, chủ nhân nên đến Thần Phượng Sơn của ta.”
Đôi môi Phượng Thiên Tuyết bỗng nhiên thốt ra giọng nói đầy mạnh mẽ.
“Ồ? Chủ nhân đến Thần Phượng Sơn của ngươi làm gì, để cùng ngươi mắt to trừng mắt nhỏ à?”
Bạch Huyên Nhi cười không ngớt, nữ nhân này xem ra có chút sốt ruột rồi.
“Chủ nhân làm gì với ngươi, thì cũng nên làm vậy với ta.”
Đôi mắt băng giá của Phượng Thiên Tuyết lóe lên tia sáng, không chút yếu thế đối mặt với Bạch Huyên Nhi.
“Thật sao? Vậy ngươi phải phục thị chủ nhân cho tốt đấy.”
Bạch Huyên Nhi chậm rãi trườn về phía Phượng Thiên Tuyết, tiến đến bên vành tai trong suốt của nàng, nhẹ giọng nói: “Bất quá chủ nhân không thích Thần Phượng Sơn đâu, hắn càng thích hoang dã cơ.”
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Huyên Nhi chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Phong và Phượng Thiên Tuyết.
Chỉ có trước khi đi là ngoái lại nhìn Diệp Phong một cái, giống như đang tranh công.
Vành tai Phượng Thiên Tuyết ‘Bá’ một tiếng đỏ bừng lên, lúc này nàng mới ý thức được mình đã bị Bạch Huyên Nhi chơi xỏ.
“Thiên Tuyết, ngươi muốn làm gì cùng ta?”
Lúc này, Diệp Phong nở nụ cười như không cười xuất hiện trước mặt Phượng Thiên Tuyết, nữ nhân này đúng là hiếm khi chủ động một lần.
Phượng Thiên Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Phong, nhưng nàng vừa nghĩ tới lời dặn của Quy Bích Dung, cùng với vẻ đắc ý của Bạch Huyên Nhi mỗi lần ở trước mặt nàng.
Nàng bỗng nhiên hạ quyết tâm, đôi môi đỏ xinh đẹp chủ động ấn lên môi Diệp Phong, thân thể mềm mại tựa băng tuyết cũng dán sát vào cơ thể Diệp Phong, dường như không muốn tách rời.
“Ừm?”
Diệp Phong nhướng mày, hết sức bất ngờ, hắn lại bị Phượng Thiên Tuyết cưỡng hôn, vậy thì hắn cũng không khách khí nữa.
Chỉ thấy cơ thể hai người nhanh chóng lăn trên mặt đất, đè bẹp đám hoa cỏ xung quanh.
“Chủ nhân, ta muốn làm tọa kỵ của ngươi.”
Phượng Thiên Tuyết khẽ hừ một tiếng, gương mặt tuyết trắng lan tràn sắc đỏ ửng, lời nói này suýt chút nữa khiến máu trong người Diệp Phong sôi trào.
Ngay sau đó!
Thân thể mềm mại mát lạnh của Phượng Thiên Tuyết, tuyết y bị cởi bỏ, lộ ra thân thể mềm mại mê người tựa băng tuyết.
Diệp Phong nhìn làn da tựa băng tuyết kia, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực.
Lúc này, trên tấm thân ngọc của Phượng Thiên Tuyết hiện ra một đôi cánh phượng, ánh mắt mê ly nhìn Diệp Phong, mang theo mị lực lãnh diễm mê người.
.........................
Một ngày sau, Thần Phượng Sơn!
Diệp Phong đương nhiên là cưỡi Phượng Thiên Tuyết đến nơi này.
Trong chuyến đi này, hắn đã nhờ Hiên Viên Nghê Thường hỗ trợ, cảm ứng tất cả sinh mệnh xung quanh, sớm tránh đi toàn bộ sinh linh, khiến hai người có được một chuyến bay ở tầng trời thấp.
Hiên Viên Nghê Thường ban đầu sau khi biết được yêu cầu này, đã trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng, dưới sự thỉnh cầu không ngừng của Diệp Phong, nàng đành bất đắc dĩ đồng ý giúp đỡ.
“Thiên Tuyết, có phải cảm thấy làm thú cưỡi cũng không tệ lắm không?”
Diệp Phong mặc lại quần áo chỉnh tề, hạ xuống mặt đất, trêu chọc nói.
Gương mặt tuyết trắng, chiếc cổ trắng ngần và làn da của Phượng Thiên Tuyết đều ửng đỏ, nàng cũng không biết tại sao mình lại đáp ứng yêu cầu đó của Diệp Phong, khiến cho nàng lo lắng bất an suốt dọc đường.
Nội tâm nàng tràn đầy xấu hổ, nàng cảm thấy bản thân mình còn không biết xấu hổ hơn cả Bạch Huyên Nhi.
Diệp Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Phượng Thiên Tuyết, hồi tưởng lại trải nghiệm trên đường đi, thật đúng là kích thích mà.
Hắn dắt tay Phượng Thiên Tuyết, đi vào trong Thần Phượng Sơn, dự định tạm thời ở lại đây một thời gian.
Ngày hôm sau, Bạch Huyên Nhi đến Thần Phượng Sơn, nàng vừa nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết liền trêu đùa.
Phượng Thiên Tuyết sau khi trải qua chuyện hôm qua, cũng trở nên phóng khoáng hơn, những ngày tiếp theo, hai nữ còn vì tranh giành Diệp Phong mà suýt chút nữa đánh nhau.
Diệp Phong vì để hai nữ sống hòa bình với nhau hơn một chút, đã cho mỗi người một ít lợi lộc, ban thưởng một ít tinh huyết.
Bạch Huyên Nhi nhờ vào tinh huyết của Diệp Phong, huyết mạch đã tiến hóa thành Cửu Thải Thiên Âm Mãng, còn Phượng Thiên Tuyết thì lột xác thành Thần Phượng Huyết Mạch hoàn chỉnh, sức mạnh huyết mạch sánh ngang với tiên tổ của dòng dõi Phượng Thiên Tuyết nàng.
Đồng thời, Diệp Phong còn đưa hai viên Đế Cực Đan cho hai nữ, để tu vi của các nàng có thể đột phá.
Bất quá Bạch Huyên Nhi và Phượng Thiên Tuyết vừa mới đột phá đến tu vi Đế Vũ Cảnh cấp 9 không lâu, nên cũng không lập tức sử dụng Đế Cực Đan.
Mà dự định tu luyện thêm một thời gian nữa, rồi mới dùng Đế Cực Đan để một lần đột phá lên Đế Vũ Cảnh cấp 10.
.....................
Bạn cần đăng nhập để bình luận