Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 92: Phế phí diễm, đến tứ hải đảo!

Chương 92: Phế Phí Diễm, đến Tứ Hải đảo!
Tiếng gầm gừ của Diệp Phong vang như hồng chung khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Tiểu tử này cũng quá khoa trương đi.
Sắc mặt vốn mang theo ý cười của Phí Diễm lúc này âm trầm xuống.
“Rất tốt, đã ngươi không biết tiến lui như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, không phải ai cũng là người ngươi có thể đắc tội đâu.” Phí Diễm bước ra một bước, đi vào trong cung điện, trong mắt lóe lên lệ mang âm tàn.
Chỉ thấy hỏa diễm lượn lờ quanh người hắn, lửa nóng hừng hực sôi trào rung động.
“Diễm Thiên Chưởng!” Theo bước chân hắn bước ra, một đạo hỏa diễm cự chưởng ẩn chứa nhiệt độ cực cao lao nhanh ra.
Nơi cự chưởng đi qua, ánh lửa vô tận trải rộng, giống như một đại đạo thiên hỏa, thanh thế cực kỳ to lớn.
Thiên Hoang thương không biết đã xuất hiện trong tay Diệp Phong từ lúc nào, linh lực toàn thân hắn phun trào, linh lực mênh mông hội tụ ở mũi Thiên Hoang thương.
Đông!
Diệp Phong bước ra một bước, đại địa rung động, một đạo thương mang bị áp súc đến cực hạn bắn ra.
Một điểm thương mang tựa như hoang chi cự thú, bắn ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, chôn vùi hỏa diễm cự chưởng, chôn vùi tất cả hỏa diễm chi lực.
“Cái gì?” Hai con ngươi Phí Diễm trừng lớn, mặt mày kinh hãi muốn tuyệt, Diễm Thiên Chưởng của hắn cứ như vậy biến mất không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, điểm thương mang này vẫn đang dùng tốc độ kinh người đánh tới hắn.
“Hự!” Phí Diễm hét lớn một tiếng, điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, tạo ra một đạo bình chướng hỏa diễm, muốn ngăn cản điểm thương mang kinh thiên này.
Nhưng cảnh tượng khiến hắn phải kinh hồn bạt vía xuất hiện, thương mang kinh thiên kia dễ dàng chôn vùi bình chướng hỏa diễm hắn tạo ra, hung hăng đánh vào người hắn.
Oanh!
Phí Diễm phun mạnh máu tươi, thân thể như bị sét đánh, nằm sõng soài trên mặt đất như một con chó chết.
Cảnh tượng rung động lòng người này khiến tất cả thiên kiêu kinh ngạc đứng bật dậy.
Bọn hắn nhìn thấy gì?
Phí Diễm Thiên Vũ cảnh cấp bảy lại bị một người Võ cảnh cấp tám đánh bại chỉ bằng một thương.
Đây tuyệt đối là cảnh tượng chấn động nhất mà bọn hắn từng thấy từ lúc sinh ra đến nay.
Trên mặt các thiên kiêu như Vân Kinh Thiên, Thiên Cương Tam Kiệt, Lang Hiên Chu đều hiện lên vẻ kinh sợ sâu sắc.
Điều này còn khiến người ta khiếp sợ gấp vạn lần so với cảnh tượng bọn hắn nhìn thấy Tô Thường Hi lĩnh ngộ Hàn Băng ý chí.
“Diễm Nhi!” Thiên Cương Vương vội vàng tiến lên xem xét tình hình trong cơ thể Phí Diễm, nhưng kết quả dò xét khiến sắc mặt hắn âm trầm tới cực điểm.
Ngũ tạng lục phủ lệch vị, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, có thể nói Phí Diễm cả đời này đã hoàn toàn bị phế.
Hơn nữa, nếu không cứu chữa kịp thời, chỉ sợ còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Tiểu tử, ngươi dám phế cháu của ta, sao ngươi dám!” Toàn thân Thiên Cương Vương rung chuyển tỏa ra khí tức đáng sợ, khiến tất cả thiên kiêu ở đây cảm nhận được hàn ý sâu sắc.
“Thế này mà đã phế rồi sao? Ta chỉ xuất một thương thôi mà. Phí Diễm này không phải là thiên kiêu Thiên Vũ cảnh cấp bảy sao? Quả nhiên người đúng như tên, đúng là một phế vật.” Diệp Phong nhún vai, vẻ mặt vô tội.
“Hơn nữa, vừa rồi hai người thúc cháu các ngươi cũng đã nói, xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng không truy cứu. Các ngươi không thể trách ta được, đối mặt với một kích của cường giả Thiên Vũ cảnh, ta chắc chắn phải toàn lực ứng phó chứ.” Giọng điệu Diệp Phong nghe vô cùng vô tội, nhưng lời nói xa gần đều tràn đầy ý vị trào phúng.
“Ngươi…” Thiên Cương Vương lúc này tức đến nổ phổi.
Một tên tiểu bối không chỉ phế đi cháu trai ngay trước mặt hắn, mà còn điên cuồng trào phúng hắn, điều này khiến hắn cảm nhận được sự nhục nhã sâu sắc.
Nhưng trước mặt đông đảo mọi người thế này, nếu hắn trực tiếp ra tay với một tên tiểu bối, chưa nói đến Thiên Cương Hoàng Đế có đồng ý hay không, thể diện sau này của hắn chắc chắn sẽ mất sạch.
“Hừ!” Thiên Cương Vương hừ lạnh một tiếng, một tay tóm lấy Phí Diễm đang trọng thương, định rời khỏi nơi này.
Nhưng sau lưng hắn lại đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Phong.
“Thiên Cương Vương, ngươi cũng không thể quá hẹp hòi nha. Bây giờ ngươi không tìm ta gây phiền phức, không lẽ định tối đến ám sát ta sao?” Lời nói của Diệp Phong khiến bước chân Thiên Cương Vương dừng lại, suýt chút nữa lại nổi cơn thịnh nộ.
Hắn đúng là nghĩ như vậy thật, nhưng cuộc đối thoại hôm nay đã nói rõ ràng mọi chuyện, hắn không thể làm như vậy được nữa.
“Thiên Cương Vương, trước khi Càn Vực biết võ diễn ra, ngươi không được động đến kẻ này.” Thiên Cương Hoàng Đế đưa ra lời cảnh cáo nhàn nhạt.
Nếu Diệp Phong bỏ mình trước biết võ, vậy thì ảnh hưởng đối với Thiên Cương Đế Quốc của hắn sẽ vô cùng tồi tệ.
Dù sao thì tất cả thiên kiêu của các nước phụ thuộc Thiên Cương Đế Quốc lúc này đều đang nhìn vào.
“Bệ hạ, ta sẽ không hành động theo cảm tính.” Thiên Cương Vương trả lời một câu, sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Lời của Thiên Cương Hoàng Đế đã rất rõ ràng: trước Càn Vực biết võ thì không thể giết, sau biết võ thì hắn mặc kệ.
Diệp Phong đương nhiên cũng nghe ra ẩn ý trong lời này, nhưng hắn không hối hận vì đã phế đi Phí Diễm.
Hắn sắp bị người ta bắt nạt đến tận cùng rồi, không thể nào thờ ơ, mặc cho người khác chém giết được.
Huống hồ, cho dù hắn không phế bỏ Phí Diễm, đối phương sẽ không tìm hắn gây phiền phức sao? Sẽ không đến giết hắn sao?
Cách đó không xa, Lang Hiên Chu và Tề Thiên Thắng đều cười lạnh nhìn Diệp Phong.
Tiểu tử này đắc tội Thiên Cương Vương như vậy, sau này tuyệt đối chết chắc rồi.
“Sư đệ.” Tô Thường Hi cùng Thánh Quang Điệp vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Phong.
Phải biết Thiên Cương Vương có tu vi Hoàng Vũ cảnh cấp bốn, là một tồn tại đỉnh tiêm trong số các cường giả Hoàng Vũ cảnh của Thiên Cương Đế Quốc.
Đắc tội một người như vậy, tuyệt đối sẽ vô cùng phiền phức, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Yên tâm, đều là chuyện nhỏ thôi.” Diệp Phong nắm chặt tay hai nàng, trấn an nói.
Trước khi làm việc này, hắn cũng đã cân nhắc rằng nếu có thể lấy được Sinh Mệnh Linh Tuyền trong Huyền Vũ bí cảnh, thì có thể để Thiên Cương Hoàng Đế bảo vệ hắn chu toàn.
Thậm chí nếu hắn giành được hạng nhất trong Càn Vực biết võ, nói không chừng cũng sẽ có một số cường giả Hoàng Vũ cảnh chủ động mời chào hắn.
Đương nhiên, đây đều là hạ sách bất đắc dĩ.
Hắn vững tin rằng xe đến trước núi ắt có đường.
“Được rồi, yến tiệc hôm nay kết thúc tại đây. Phong thái của các vị, bản hoàng cũng đã được chứng kiến.” Thiên Cương Hoàng Đế vừa nói vừa nhìn sâu vào hai người Tô Thường Hi và Diệp Phong.
Biểu hiện hôm nay của hai người này khiến hắn vô cùng chấn kinh.
“Sáng sớm mai, các ngươi sẽ cùng nhau tiến về Tứ Hải đảo. Tại nơi đó, các ngươi sẽ cùng các thiên kiêu của ba đại đế quốc khác và các nước phụ thuộc tiến hành biết võ. Bây giờ các ngươi có thể trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi.” Theo lời của Thiên Cương Hoàng Đế, không ít thiên kiêu lần lượt đứng dậy cáo từ.
Diệp Phong lạnh lùng nhìn những người Huyết Vân Quốc rời đi, đáy mắt lóe lên một tia sát ý khó có thể phát giác.
Người của Huyết Vân Quốc này hại hắn đắc tội Thiên Cương Vương, món nợ này hắn nhất định sẽ thanh toán.
“Hi Nhi, Điệp Nhi, đi thôi, chúng ta về nơi ở.” Diệp Phong kéo tay hai nàng, cũng rời khỏi yến tiệc.
...................
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, Diệp Phong mang theo hai nàng đến địa điểm tập trung.
Nơi này đã tụ tập đông đủ các thiên kiêu của Thiên Cương Đế Quốc và các nước phụ thuộc.
“Được rồi, người đã đến đông đủ, lên linh thuyền, chuẩn bị xuất phát.” Thiên Cương Hoàng Đế thấy mọi người đã đến đông đủ, lúc này ra lệnh.
Từng vị thiên kiêu lần lượt lên linh thuyền, linh thuyền ầm vang cất cánh, bay về phía Tứ Hải đảo.
Sau nửa ngày bay đường dài, đoàn người Diệp Phong cuối cùng cũng đến được đích đến, Tứ Hải đảo.
Tại nơi này, bọn hắn sẽ bắt đầu cuộc biết võ kích động lòng người nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận