Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 387: Đến Thiên môn quặng mỏ!

Chương 387: Đến mỏ quặng Thiên Môn!
Diệp Phong sau khi chơi đùa một phen cùng hai nữ, lúc này mới bàn đến chính sự.
“Nghe Uyển Nhi nói, mỏ quặng Thiên Môn vẫn chưa lấy được sao?”
Diệp Phong nhìn về phía Huyết Thanh Thu, cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy, thiếu chủ, lão già Hoàng Phủ Hào này ỷ vào Thiên Long hoàng thất chèn ép Huyết gia ta, cố ý không chịu nhường lại mỏ quặng.”
Môi Huyết Thanh Thu hé mở, lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng phẫn nộ.
Nếu không phải nàng nể mặt Thiên Long Hoàng thất cùng Vương Gia, thì nhất định đã đánh nhau một trận với lão già Hoàng Phủ Hào này rồi.
“Đồ vật ta thắng được, nếu lão già này không muốn đưa, vậy thì đừng ai mong có được nữa.”
Trong mắt Diệp Phong lóe lên một tia hàn khí.
Mỏ quặng Thiên Môn này là thứ hắn thắng được từ cuộc thi đấu Chiến Thú Sư Phạm, nếu Hoàng Phủ Hào này đã không biết xấu hổ như vậy, vậy thì hắn sẽ lật cả bàn luôn.
Vừa hay hắn cũng đang muốn đi một chuyến đến khu mỏ quặng ở dãy núi Vạn Cổ.
“Thiếu chủ, người muốn làm gì? Động thủ với mỏ quặng Thiên Môn không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.”
Huyết Thanh Thu vừa xoa bóp cho Diệp Phong, vừa hỏi.
“Nữ nhân, nhớ kỹ, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được.”
Diệp Phong nắm lấy chiếc cằm cao ngạo của Huyết Thanh Thu, lời nói tràn đầy vẻ bá đạo.
“Còn nữa, không cần tốn một binh một tốt, ta có thể khiến mỏ quặng Thiên Môn biến mất. Nếu lão già Hoàng Phủ Hào kia ở đó, ta sẽ thuận tiện tiễn hắn quy thiên luôn.”
Huyết Thanh Thu nghe thấy giọng nói tự tin như vậy của Diệp Phong, trong lòng không hề tin tưởng chút nào.
Mỏ quặng Thiên Môn bây giờ không chỉ có Hoàng Phủ Hào trấn giữ, mà âm thầm dường như còn có người của Thiên Long hoàng thất.
Nàng không tin Diệp Phong có thể làm được chuyện này.
“Sao nào? Không tin à?”
Khóe miệng Diệp Phong hơi nhếch lên, hắn nhìn ra vẻ mặt hoài nghi của Huyết Thanh Thu, cũng lười giải thích.
Hắn muốn thuần phục triệt để nữ nhân này, nhất định phải thể hiện ra một chút bản lĩnh khiến đối phương rung động.
“Tỷ tỷ, thiếu chủ nói có thể làm được, vậy thì nhất định có thể làm được. Hay là chúng ta đánh cược đi?”
Huyết Mộ Uyển khẽ cười một tiếng, đối với lời nói của Diệp Phong không có bất kỳ hoài nghi gì.
“Hửm? Ngươi muốn cược gì?”
Đôi mắt đẹp của Huyết Thanh Thu híp lại thành một đường cong nguy hiểm.
“Nếu thiếu chủ làm được, vậy là ta thắng, sau này ngươi không chỉ phải làm tỳ nữ cho thiếu chủ, mà cũng phải làm tỳ nữ cho ta.”
“Đương nhiên, nếu thiếu chủ không làm được, vậy là ta thua, ta sẽ giao mạng cho ngươi.”
Cánh môi Huyết Mộ Uyển hơi vểnh lên, nàng rất muốn trải nghiệm cảm giác có người tỷ tỷ tâm cao khí ngạo này làm tỳ nữ cho mình, bưng trà rót nước cho mình.
“Được, Huyết Mộ Uyển, vụ cá cược này của ngươi ta đồng ý.”
Huyết Thanh Thu không chút do dự nào mà đồng ý.
Diệp Phong chẳng qua chỉ là một người ở Tôn Võ Cảnh mà thôi, cho dù thực lực mạnh hơn một chút có thể đối đầu với Quân Võ Cảnh, nhưng ở trước mặt Thiên Môn thì vẫn chưa đáng kể.
Nếu Huyết Mộ Uyển này chủ động muốn chết, vậy thì nàng sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
“Thiếu chủ, người phải làm chứng cho vụ cá cược này của hai chúng ta.”
Huyết Mộ Uyển áp sát vào người Diệp Phong, bờ môi thốt ra giọng nói mềm mại nũng nịu.
“Không vấn đề.”
Diệp Phong cười đáp ứng.
Hắn cũng muốn để Huyết Mộ Uyển trị một chút tính tình cao ngạo kia của Huyết Thanh Thu.
“Đi thôi, nhân dịp hôm nay Vương Thánh và Long Tử Yên đại hôn, chúng ta sẽ lên đường đến dãy núi Loạn Cổ vào ban đêm.”
Diệp Phong ra lệnh cho hai nữ.
Giải quyết xong chuyện ở dãy núi Loạn Cổ, hắn cũng định chuẩn bị đến Đế Viêm Cung, gặp lại Hỏa Thiên Nhi đã nhiều năm không gặp.
Sau đó, nhóm ba người Diệp Phong nhân lúc đêm tối rời khỏi Huyết gia, tiến về khu mỏ quặng ở dãy núi Loạn Cổ.
“Hửm? Diệp Phong muốn chạy?”
Bên ngoài phủ Huyết gia, cường giả Thiên Long hoàng thất vẫn luôn bí mật quan sát động tĩnh của Diệp Phong, ánh mắt ngưng tụ lại.
Hắn phụng mệnh lệnh của Long Thác Uyên, phải đảm bảo Diệp Phong không thể rời khỏi Thiên Long Thành.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy nhóm ba người Diệp Phong nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, hắn chỉ có thể vội vàng bám theo.
Đồng thời, hắn truyền âm tin tức cho Long Thác Uyên, báo cho đối phương biết chuyện này.
“Thiếu chủ, phía sau dường như có người theo dõi.”
Huyết Thanh Thu khẽ nhíu mày liễu, nhắc nhở.
“Không sao, cứ để hắn đi theo, chờ đến khu mỏ quặng dãy núi Loạn Cổ rồi xử lý hắn cùng lúc luôn.”
Diệp Phong đã sớm biết đối phương vẫn luôn ở bên ngoài Huyết gia, quan sát động tĩnh của hắn.
Dù sao năng lực ẩn nấp của đối phương có mạnh đến đâu, cũng không thoát khỏi cảm ứng linh hồn của Hiên Viên Nghê Thường.........
Nhóm ba người Diệp Phong, sau mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến được bên ngoài khu mỏ Thiên Môn tại dãy núi Loạn Cổ.
“Thiếu chủ, phía trước chính là mỏ quặng Thiên Môn.”
Huyết Thanh Thu từ trên trời hạ xuống, ngọc túc khẽ điểm trên mặt đất, nhắc nhở Diệp Phong bên cạnh.
Diệp Phong nghe vậy nhìn về phía trước, một khu mỏ quặng khổng lồ hiện ra trong mắt hắn, không ít quáng nô đang cần cù lao động vất vả.
Mỏ quặng Thiên Môn này cùng mỏ quặng Huyết gia cũng không khác gì nhiều, hơn nữa hai khu mỏ khá gần nhau, chỉ cách nhau hơn nghìn dặm.
Chẳng qua lần trước mỏ quặng Huyết gia bị hố đen quỷ dị thôn phệ, cũng không ảnh hưởng đến mỏ quặng Thiên Môn.
“Huyết Thanh Thu, Huyết Mộ Uyển!”
Hộ vệ của khu mỏ Thiên Môn nhìn thấy hai nữ, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng bay vào bên trong khu mỏ để báo cáo.
Diệp Phong thấy vậy thì dẫn theo hai nữ nhàn nhã đứng chờ tại chỗ, nghĩ rằng Hoàng Phủ Hào sẽ ra ngay thôi.
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Hào dẫn theo một vài trưởng lão Thiên Môn bay ra.
Khi hắn nhìn thấy hai nữ Huyết Thanh Thu và Huyết Mộ Uyển, trong lòng liền trở nên cảnh giác.
Phải biết là khoảng thời gian trước Huyết Thanh Thu mới vừa dẫn người tới đây, bây giờ lại dẫn cả Huyết Mộ Uyển đến, vấn đề này e rằng không đơn giản như vậy.
Hơn nữa hắn còn thấy Diệp Phong đứng giữa hai nữ, vừa nhìn thấy người này, trong lòng hắn liền bốc lên một cỗ tức giận.
Nếu không có tên Diệp Phong này, hắn cũng không cần ngày ngày trấn giữ ở đây, đề phòng Huyết gia nhòm ngó khu mỏ Thiên Môn của hắn.
“Huyết Thanh Thu, ngươi đến khu mỏ Thiên Môn của ta làm gì?”
Hoàng Phủ Hào biết rõ còn cố hỏi.
“Hoàng Phủ Hào, lẽ nào ngươi tuổi già nên đầu óc lú lẫn rồi sao? Chuyện ta quét sạch đám chiến thú sư Thiên Môn các ngươi trong cuộc thi đấu Chiến Thú Sư Phạm, khiến các ngươi thua mất mỏ quặng về tay Huyết gia, nhanh vậy đã quên rồi à?”
Huyết Thanh Thu còn chưa kịp nói, Diệp Phong đã không nhịn được lên tiếng châm chọc.
“Diệp Phong, nơi này hình như không có phần cho ngươi nói chuyện đâu nhỉ.”
Hoàng Phủ Hào cười lạnh một tiếng, hắn đường đường là môn chủ Thiên Môn, cường giả Thánh Võ Cảnh, đâu phải để một tên thanh niên lên mặt dạy đời hắn.
“Thái độ của thiếu... của Diệp Phong, chính là thái độ của Huyết Thanh Thu ta, cũng là thái độ của Huyết gia ta.”
Huyết Thanh Thu đứng bên cạnh Diệp Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ băng hàn.
“Hửm?”
Hoàng Phủ Hào nhìn thấy hai nữ Huyết gia dường như ngầm lấy Diệp Phong làm đầu, đôi mắt hơi híp lại.
Diệp Phong lại có thể đại diện cho Huyết gia, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Chẳng lẽ Huyết Thanh Thu này muốn dựa vào thiên phú chiến thú của Diệp Phong để làm Huyết gia lớn mạnh sao?
Nhưng ý nghĩ này, theo hắn thấy, có chút quá ngây thơ.
“Hoàng Phủ Hào, ta có thể đại diện cho Huyết gia, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn.”
Diệp Phong bình tĩnh nói.
“Thứ nhất, dẫn người của Thiên Môn các ngươi, cút khỏi mỏ quặng Thiên Môn này ngay lập tức.”
“Thứ hai, nếu ngươi không đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại đây đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận