Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 150: Bí phương tiết lộ, diệp gió bị vu hãm!

Chương 150: Bí phương tiết lộ, Diệp Phong bị vu hãm!
Ngày thứ hai.
Diệp Phong trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh lực vô cùng dồi dào.
Hắn đi vào phòng của Ngọc Trọng Uyên để tiến hành cứu chữa cho hôm nay. Lần cứu chữa này thời gian có ngắn hơn một chút so với hôm qua, nhưng vẫn khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Cũng may hắn không phải là không có thu hoạch, trong lúc cứu chữa Ngọc Trọng Uyên, sự lĩnh ngộ của hắn đối với ý chí lôi điện cũng được tăng cường rõ rệt.
Hiện tại, ngoại trừ ý chí trọng lực của hắn còn dừng lại ở nhị trọng, thì ý chí hoang và ý chí lôi điện đều đã đạt đến tứ trọng.
“Hô, Linh Lung Tỷ, hôm nay cứu chữa đã hoàn thành, ta về nghỉ ngơi thật tốt một lát.” Diệp Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, mệt mỏi nói.
“Tiểu gia hỏa, thật sự là vất vả ngươi rồi.” Ngọc Linh Lung đi đến trước mặt Diệp Phong, lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vết mồ hôi trên trán hắn.
Động tác dịu dàng đó cực kỳ giống một tiểu nữ nhân đang chăm sóc nam nhân của mình.
Diệp Phong ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người giai nhân, cảm thấy tâm thần thư thái, sự mệt mỏi của cơ thể dường như bị quét sạch vào giờ phút này.
“Tiểu gia hỏa, buổi tối, có muốn tỷ tỷ đến phòng ngươi, xoa bóp vai cho ngươi, hảo hảo khao thưởng ngươi một phen không?” Ngay lúc Diệp Phong đang nhắm mắt hưởng thụ, bên tai truyền đến giọng nói quyến rũ đến tận xương tủy của Ngọc Linh Lung.
Chỉ một câu nói bâng quơ đã khiến đáy lòng Diệp Phong bị trêu chọc. Hắn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ngọc hoàn mỹ gần trong gang tấc, nặng nề gật đầu.
Đương nhiên, hắn làm vậy chỉ là vì ngày mai trị liệu tốt hơn cho Ngọc Trọng Uyên, chứ không phải vì muốn chiếm tiện nghi.
“Ha ha ha, tiểu gia hỏa ngươi thật đúng là không khách khí đâu.” Ngọc Linh Lung che miệng cười khẽ, nụ cười phong tình vạn chủng.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, hai tiếng bước chân cực kỳ nặng nề truyền đến.
Diệp Phong và Ngọc Linh Lung cùng lúc nhìn về phía cửa, thân hình của Ngọc Ninh Dương và Ngọc Bằng Thiên xuất hiện ở đó.
“Nhị thúc, tam thúc, có chuyện gì vậy?” Ngọc Linh Lung nhìn vẻ mặt ngưng trọng, thậm chí là âm trầm của hai người, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
“Linh Lung, tối hôm qua bí phương Linh Lung Rượu trên tay ta đã bị trộm.” Ngọc Bằng Thiên chậm rãi mở miệng, tỏ vẻ phẫn nộ và tự trách.
“Cái gì, bí phương Linh Lung Rượu bị trộm?” Sắc mặt Ngọc Linh Lung đại biến.
Phải biết Linh Lung Rượu là nền tảng làm giàu ban đầu của Tứ Hải Thương Hội bọn họ. Mặc dù bây giờ thu nhập của Tứ Hải Thương Hội không hoàn toàn dựa vào Linh Lung Rượu, nhưng nó vẫn chiếm một thị phần không nhỏ.
“Đúng vậy, đêm qua ta lấy bí phương Linh Lung Rượu ra, muốn xem xem có chỗ nào đáng để cải tiến không, nhưng chợt nhớ ra một việc gấp, liền vội vàng rời phòng.” “Nhưng kết quả là khi ta quay về, bí phương Linh Lung Rượu trong phòng đã không thấy tăm hơi.” Giọng nói của Ngọc Bằng Thiên mang theo một tia bi thương và tự trách.
Ngọc Linh Lung nghe xong lời kể của Ngọc Bằng Thiên, biết rõ bí phương Linh Lung Rượu này e là sắp bị tiết lộ hoàn toàn ra ngoài rồi.
Diệp Phong cũng nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của Ngọc Bằng Thiên và Ngọc Ninh Dương lúc này đều đang nhìn chăm chú vào người hắn.
“Nhị thúc, tam thúc, vậy hai người...” Ngọc Linh Lung lúc này cũng phát hiện có gì đó không đúng, mặc dù bí phương bị mất, nhưng vẫn phải tìm ra kẻ trộm chứ.
“Linh Lung, ta nghi ngờ bí phương Linh Lung Rượu chính là do tiểu tử họ Diệp này trộm đi.” Ngọc Bằng Thiên chỉ vào Diệp Phong, nói ra suy đoán của mình: “Trước đó, có lúc ta cũng để quên bí phương Linh Lung Rượu trong phòng, nhưng cuối cùng đều không bị mất. Ngược lại là đêm đầu tiên tiểu tử này tới, liền trùng hợp xảy ra chuyện.”
“Ngọc hội trưởng, ngươi nói lời này là phải có bằng chứng.” Diệp Phong hơi nheo mắt lại, hắn và Ngọc Bằng Thiên hôm qua mới là ngày đầu tiên quen biết, lão gia hỏa này vì sao lại muốn vu hãm hắn?
Ngọc Linh Lung nhìn Diệp Phong bên cạnh, cũng cảm thấy rất không có khả năng.
Nếu là Diệp Phong trộm, hắn hôm qua không cần thiết phải bộc lộ thân phận thật của mình.
“Chứng cứ? Ha ha, chứng cứ hẳn là đều ở trong nhẫn trữ vật của ngươi rồi, nếu ngươi không trộm, sao không ngại để chúng ta lục soát một phen.” Ngọc Bằng Thiên cười lạnh, hắn cũng muốn xem xem bên trong nhẫn trữ vật của Diệp Phong rốt cuộc có cái gì.
“Nhẫn trữ vật của ta, ngươi dường như không có quyền lực điều tra, dù sao ta cũng là người của Thanh Long Môn.” Diệp Phong tuyệt đối sẽ không để đối phương điều tra nhẫn trữ vật của mình.
“Thanh Long Môn quả thật có thể khiến ta kiêng dè, nhưng ngươi có lẽ còn chưa đáng để Thanh Long Môn coi trọng. Nếu ngươi thật sự không trộm, tại sao lại không dám để ta kiểm tra? Hay là trong nhẫn trữ vật của ngươi có thứ gì không thể để người khác biết?” Ngọc Bằng Thiên thái độ cứng rắn, giọng điệu hùng hổ dọa người, dường như quyết tâm muốn xem xét nhẫn trữ vật của Diệp Phong.
“Tam thúc, người làm vậy có chút quá đáng rồi.” Ánh mắt Ngọc Linh Lung đảo qua, giọng nói ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
Diệp Phong này đã cứu phụ thân của nàng, bây giờ lại bị đối xử như vậy, đổi lại là ai trong lòng cũng sẽ có một cơn tức giận.
Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nếu không giữa Tứ Hải Thương Hội của nàng và Diệp Phong sẽ nảy sinh ngăn cách vĩnh viễn.
“Linh Lung, sao cánh tay ngươi lại hướng ra ngoài thế? Bí phương Linh Lung Rượu bị trộm chẳng lẽ ngươi thờ ơ sao?” Ngọc Bằng Thiên mặt lộ vẻ tức giận, nhưng trong lòng thì cười lạnh.
Đây là kết quả hắn muốn thấy nhất, Diệp Phong càng không cho hắn điều tra, lại càng khiến nhị ca của hắn thêm nghi ngờ.
Đến lúc đó phối hợp với tin tức từ La Sát Thương Hội truyền đến, tiểu tử này muốn sống cũng khó.
“Nhị thúc, đây cũng là ý của người sao?” Ánh mắt Ngọc Linh Lung di chuyển, nhìn sang Ngọc Ninh Dương.
Ngọc Ninh Dương không nói gì, nhưng hiển nhiên là chấp thuận.
So với người ngoài, hắn càng tin tưởng tam đệ của mình.
“Nhị gia, tam gia, không hay rồi.” Lúc này, một hạ nhân của Tứ Hải Thương Hội vội vàng chạy đến báo cáo.
“Hửm? Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Ngọc Bằng Thiên biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“La... La Sát Thương Hội nói rằng năm ngày sau họ sẽ bắt đầu bán Linh Lung Rượu.” Hạ nhân của Tứ Hải Thương Hội báo cáo lại.
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt của ba người Ngọc Linh Lung, Ngọc Bằng Thiên, Ngọc Ninh Dương đều trở nên cực kỳ khó coi.
Bí phương Linh Lung Rượu vậy mà lại rơi vào tay La Sát Thương Hội, đối với bọn họ mà nói đây đơn giản là tin tức tệ nhất.
Trong lòng Diệp Phong luôn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, giống như là một âm mưu.
“Linh Lung, đều do tiểu tử này! Đến bây giờ ngươi còn muốn bảo vệ hắn sao? Nói không chừng chính là hắn đem bí phương Linh Lung Rượu đưa cho La Sát Thương Hội.” Ngọc Bằng Thiên cười lạnh nói.
Thời cơ La Nghiêu Mặc này tung ra tin tức quả thật là vừa đúng lúc.
“Ha ha ha!” Lúc này, một tiếng cười lớn truyền vào Tứ Hải Thương Hội. Theo tiếng cười, La Nghiêu Mặc dẫn theo một vị nam tử trung niên đi vào bên trong Tứ Hải Thương Hội.
Nam tử trung niên khí tức hùng hậu, tỏa ra uy thế Tông Võ Cảnh, vừa nhìn đã biết là nhân vật cấp cao của La Sát Thương Hội.
“Ngọc Linh Lung, Linh Lung Rượu của Tứ Hải Thương Hội các ngươi quả nhiên là bất phàm nha, không có bí phương mà muốn làm ra được thì gần như là chuyện không thể nào a.” La Nghiêu Mặc đắc ý xuất hiện trước mặt mọi người.
“La Nghiêu Mặc, ngươi tới đây làm gì?” Đôi mắt đẹp của Ngọc Linh Lung nheo lại, giọng nói lạnh như băng.
“Ta tới làm gì ư?” Khóe miệng La Nghiêu Mặc hơi nhếch lên, cười lớn nói: “Đương nhiên là đến khoe khoang rồi.”
“Bí phương Linh Lung Rượu này là ai đã tiết lộ cho La Sát Thương Hội các ngươi?” Ngọc Bằng Thiên tỏ vẻ phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía La Nghiêu Mặc chất vấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận