Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 432: Một ngày vi sư, cả đời vi phụ!

Chương 432: Một ngày vi sư, cả đời vi phụ!
Dưới thành Đế quan!
Diệp Phong mang theo Đế Viêm cung bọn người, thuận lợi trở về từ bên trong Cửu U vực.
Hắn và Tống Ngọc Đình vừa mới hạ xuống dưới thành Đế quan không lâu, liền phát giác được phía sau có các vị cường giả do U Mộc thanh dẫn đầu cùng nhau trở về.
“Đây không phải là Tam Điện Chủ sao? Ngươi không phải muốn đi cứu người à? Sao lại xám xịt trở về thế này.” Diệp Phong nhìn thấy thân ảnh U Kính Trần trong đội ngũ, cười lạnh nói.
“Diệp Phong, trước đó ta cũng là sốt ruột cứu người, ngươi không nên quá đáng.” U Kính Trần nghe thấy giọng điệu châm chọc này, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ta quá đáng chỗ nào chứ, ta giết nhiều cường giả U Minh nhất tộc như vậy, lại bị ngươi nói thành lâm trận bỏ chạy.” “Còn ngươi bây giờ tay không trở về, bộ dạng xám xịt thế này, đây tính là cái gì hả?” Diệp Phong đang nói chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hành vi của U Kính Trần này có chút khả nghi, khiến hắn không thể không hoài nghi đối phương là nội ứng của U Minh nhất tộc trong Cửu U điện.
“Ta làm vậy là vì cân nhắc đại cục.” U Kính Trần mở miệng tranh luận.
Lần này không thể khiến các đại thế lực tổn thất nặng nề, hắn thấy thực sự khá đáng tiếc, cũng tại Diệp Phong này phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Đám người trên thành Đế quan, nhìn hai người cãi vã, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Long Thác Uyên và tượng uy hai người, nhìn Diệp Phong bình yên vô sự trở về, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.
Bọn hắn thế nhưng đã bỏ ra số tiền lớn, ban bố tuyệt sát lệnh, để Tuyệt sát các phái ra sát thủ 【 Tuyệt sát 】 đi ám sát Diệp Phong.
Bây giờ Diệp Phong bình an trở về, chẳng lẽ là ám sát thất bại? Hay có lẽ Tuyệt sát các không tìm được cơ hội ra tay?
“Được rồi, Tam Điện Chủ, ngươi nói ít vài câu đi, lần này cũng là may mắn có Diệp Phong.” U Mộc thanh nhàn nhạt nói, hiển nhiên là có chút thiên vị Diệp Phong bên này.
Trên đường trở về, hắn suy nghĩ kỹ lại quá trình chiến đấu, hành vi của U Kính Trần này quả thật có chút không thích hợp.
Hơn nữa, sau khi hắn hỏi thăm đám người trốn thoát được từ pháo đài U Minh Thánh, hắn mới biết về năm mươi đội ngũ tiến vào Cửu U vực.
Lúc này mới biết những đội ngũ này đều gặp phải cường giả Thánh Vũ Cảnh của tam đại U tộc, chuyện này rõ ràng là nội bộ bọn họ đã xảy ra vấn đề.
Phải biết rằng ngoại trừ Cửu U lệnh trong tay bọn họ, không ai khác biết được vị trí của toàn bộ các đội ngũ, dù cho tam đại U tộc có thủ đoạn nghịch thiên đến đâu thì sợ rằng cũng không làm được đến mức này.
Bằng không lần này bọn hắn đã sớm bị bao vây, cũng sẽ không thể bình yên vô sự trở về.
Chỉ là bây giờ hắn cũng không có chứng cứ, chỉ có chút hoài nghi, nên cũng chỉ có thể đem những ý nghĩ này chôn ở trong lòng.
“Hừ!” U Kính Trần lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Diệp Phong cũng lười tranh luận thêm, nhưng đối với U Kính Trần lại trở nên đặc biệt cẩn thận.
“Nam nhân, ngươi về trước đi, ta còn phải cùng các điện chủ khác thương lượng một số chuyện.” Tống Ngọc Đình khẽ mở đôi môi đỏ mọng, trong mắt đẹp thoáng qua một tia nhu tình.
Nàng sợ Diệp Phong tức giận nên chủ động đưa đôi môi thơm tới, nhiệt tình hôn một cái.
Sau đó nàng ghé vào tai Diệp Phong, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, thầm thì những lời phóng đãng quyến rũ.
“Chờ ta trở về sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, cùng với Duyệt Nhi... cùng một chỗ.”
Diệp Phong nghe vậy ánh mắt khẽ động, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tống Ngọc Đình, nữ nhân này biết nhanh như vậy sao.
“Nam nhân, tính cách ngươi thế nào ta còn không biết sao, với lại ánh mắt Duyệt Nhi nhìn ngươi cũng thay đổi rồi.” Tống Ngọc Đình khẽ cười một tiếng, khóe môi nhếch lên một đường cong rung động lòng người, dịu dàng thủ thỉ nói: “Trở nên giống như ta vậy, hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi.”
“Được, vậy ta đi ‘ăn’ Duyệt Nhi trước, rồi đến ‘ăn’ ngươi sau.” Diệp Phong trước mặt mọi người hung hăng chạm vào thân thể mềm mại kiêu ngạo của Tống Ngọc Đình một cái, khiến đối phương oán trách liên tục.
Hắn cũng không giải thích, ngược lại chuyện này sớm muộn gì Tống Ngọc Đình cũng biết.
Tống Ngọc Đình liếc mắt đưa tình, sau đó nhìn về phía U Mộng Duyệt đầy ẩn ý dặn dò: “Đồ nhi, ngươi phải nghe lời sư tôn của ngươi, đem hắn... chiếu cố cho tốt.”
“Vâng, sư tôn.” U Mộng Duyệt cúi đầu, có chút hâm mộ sư nương và sư tôn có thể thân mật trước mặt mọi người, nhưng nàng vẫn cung kính trả lời một câu.
Nghe nàng trả lời xong, Tống Ngọc Đình hài lòng gật đầu, sau đó lắc chiếc eo thon mê người, biến mất khỏi tầm mắt hai người.
“Đồ nhi, đi thôi.” Diệp Phong lạnh lùng liếc mắt về phía Long Thác Uyên và tượng uy, sau đó ra hiệu cho U Mộng Duyệt đi theo.
Mối thù với hai lão già này, hắn chẳng mấy chốc sẽ thanh toán, hơn nữa hắn muốn nhổ cỏ tận gốc cả Thiên Long hoàng triều và Long Tượng Các.
U Mộng Duyệt bước đôi chân ngọc trong suốt đi theo, sư tôn đây là muốn 'ăn' luôn nàng sao?
Nghĩ đến đây, trái tim nàng như có nai con chạy loạn, vô cùng kích động.
Chỉ là lỡ như sư nương trở về, bắt gặp chuyện của hai người bọn họ thì phải làm sao đây.
Trong nhất thời, nàng vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, nội tâm còn mơ hồ dâng lên sự kích động mãnh liệt.
Long Thác Uyên và tượng uy hai người phát giác ánh mắt của Diệp Phong, trong lòng khẽ trầm xuống, nội tâm dấy lên một dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ vụ ám sát của Tuyệt sát các đã thất bại?
Hơn nữa vừa rồi bọn hắn còn thấy Diệp Phong và Tống Ngọc Đình thân mật, đây đâu phải là sư đồ đứng đắn, rõ ràng là khi sư nghịch đồ.
Lỡ như Tống Ngọc Đình bất chấp tất cả giúp đỡ Diệp Phong, thì bọn hắn sẽ gặp phiền toái lớn.
.......................
“Sư tôn, chúng ta đến phòng của sư nương làm gì?” U Mộng Duyệt chớp chớp đôi mắt trong như nước, nội tâm rõ ràng có chút lo sợ bất an.
Nếu như ở trên giường của sư nương mà cùng sư tôn quấn lấy nhau, đây chẳng phải là quá đại nghịch bất đạo sao.
Sư nương biết được liệu có trục xuất nàng ra khỏi sư môn không.
“Nghịch đồ, ngươi lúc nào cũng câu dẫn vi sư, ngươi nói vi sư muốn làm gì?” Diệp Phong khép cửa phòng lại, xoay người, nhìn bóng lưng mềm mại động lòng người của U Mộng Duyệt, trực tiếp kéo nàng lại.
Hắn hít lấy hương thơm thấm đẫm lòng người tỏa ra từ mái tóc xõa của nàng, trong mắt hiện lên sắc đỏ nhiệt huyết.
Nghịch đồ này cuối cùng cũng bị hắn bắt được cơ hội thích hợp, hôm nay hắn nhất định phải dạy dỗ đồ nhi này thật tốt, để nàng biết cái gì là tôn sư trọng đạo.
“Sư tôn, đây là phòng của sư nương, sư nương chắc phải một canh giờ nữa mới về.” U Mộng Duyệt cảm nhận được ánh mắt nóng rực của sư tôn, khiến nàng vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
“Vi sư còn không sợ, ngươi sợ cái gì?” Diệp Phong kéo thân thể mềm mại của U Mộng Duyệt lại, đối mặt với mình, cười như không cười nói.
“Còn nữa, một ngày vi sư, cả đời vi phụ, chuyện này ngươi không phải không biết chứ hả, cho nên ngoan ngoãn chịu trận đi, nghịch đồ.”
U Mộng Duyệt gật đầu như gà con mổ thóc, nàng không muốn đang làm giữa chừng thì bị sư nương bắt gặp, nhưng yêu cầu của sư tôn nàng cũng không cách nào từ chối.
“Hửm? Vậy ngươi còn không mau gọi ?” Diệp Phong nắm cằm U Mộng Duyệt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Sư tôn, ngươi thật bá đạo.” Gương mặt ngọc ngà của U Mộng Duyệt trong nháy mắt đỏ bừng, cảm nhận được chút đau đớn truyền đến từ cằm, khiến đôi mắt sáng long lanh của nàng phủ một tầng hơi nước, trông càng thêm đáng thương động lòng người.
Cách xưng hô thế này, cho dù là nàng, cũng cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Nhưng dưới ánh mắt bức bách của Diệp Phong, U Mộng Duyệt hiển nhiên đã khuất phục.
Nàng ghé sát vào tai Diệp Phong, thốt lên tiếng gọi khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
“**!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận