Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 485: Cây bồ đề!

Chương 485: Cây bồ đề!
“Cmn!” Ngân Nguyệt thiên Lang nhìn thấy khí tức của nhân loại đột nhiên tăng vọt, không nhịn được văng một câu tục.
Thân hình vốn đang lao ra của hắn cũng đột ngột dừng lại, đối mặt với nhân loại cấp hai Đế Vũ Cảnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Diệp Phong bất mãn trừng mắt nhìn Ngân Nguyệt thiên Lang dưới thân, chỉ là bây giờ hắn không có tâm trí để ý đến tên nhát gan này.
Hắn đạp lên lưng Ngân Nguyệt thiên Lang bay lên, hỏa diễm chi lực quanh thân phun trào ra như núi lửa phun trào.
“Đại Nhật Phần Thiên Chưởng!” Diệp Phong hét lớn một tiếng, chưởng ấn bá đạo vô song xuyên qua luồng khí vô tận, đánh tới trấn sát Tư Không An.
Trên lòng bàn tay Tư Không An vạn tia sét quanh quẩn, ngưng tụ ra một đạo Lôi Cương Cự Ấn, đối đầu một kích với Diệp Phong.
Oanh!!!
Dưới sự đối đầu của Lôi Cương Cự Ấn và Đại Nhật Phần Thiên Chưởng, lôi điện cuồng bạo và ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt đan xen, tạo ra dao động năng lượng đáng sợ.
Cây cối bên ngoài khu rừng Vặn Vẹo bị dư âm từ trận chiến của hai người tác động, cây lớn gãy đổ, lá rụng bay tán loạn, ảnh hưởng đến hơn mười dặm.
Ngay khoảnh khắc đối đầu với Diệp Phong, sắc mặt Tư Không An hơi thay đổi, sức mạnh Đế Vũ Cảnh cấp hai mà hắn cưỡng ép đột phá bộc phát ra lại vẫn bị đối phương áp chế.
Kéo theo đó là lực lượng kinh khủng bao phủ toàn thân hắn, khiến hắn bị một chưởng đánh lui.
Diệp Phong thấy vậy thừa thắng xông lên, thế phải trực tiếp chém giết Tư Không An.
“Cmn, nhân loại này mạnh như vậy!” Ngân Nguyệt thiên Lang thấy Diệp Phong ngay cả người Đế Vũ Cảnh cấp hai cũng có thể áp chế, kinh hãi đến mức một đôi mắt sói thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Tư Không Tề bị thương nặng cũng có vẻ mặt kinh hãi, tên này lại là một quái vật như vậy.
Sau đó hắn bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, bất giác nhìn lại, chỉ thấy Ngân Nguyệt thiên Lang đang nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không lành.
“Đồ chó, lão tử đánh không lại hắn, chẳng lẽ còn đánh không lại ngươi sao, dám mắng lão tử là chó, lão tử thế nhưng là Ngân Nguyệt thiên Lang cao quý.” Ngân Nguyệt thiên Lang lộ ra răng nanh sắc bén, lao về phía Tư Không Tề.
Tư Không Tề lập tức tê cả da đầu, muốn lấy Nhiên Huyết Đan từ trong nhẫn trữ vật ra nuốt xuống, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Bá!
Vuốt sói sắc bén xé rách đến, trực tiếp khiến Nhiên Huyết Đan trong tay Tư Không Tề rơi xuống đất.
Phanh!
Bàn chân Ngân Nguyệt thiên Lang đột nhiên giẫm mạnh, Nhiên Huyết Đan trên đất trực tiếp biến thành bột mịn.
Sau đó hắn lao vào đánh Tư Không Tề một trận tơi bời, nếu không phải Diệp Phong muốn giữ lại một hơi thở, hắn sớm đã ăn tươi người này rồi.
“Ách... A a a!” Tư Không Tề bất lực nằm trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Một bên khác!
Dưới thực lực cường đại của Diệp Phong, Tư Không An liên tục bại lui, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Hắn vốn chỉ muốn bắt một người tới dò đường, không ngờ lại chọc phải Diêm Vương.
“Chết cho ta!” Diệp Phong tung ra một quyền cực mạnh, quyền quang hỏa diễm cường đại đấm xuyên qua cơ thể Tư Không An.
Người này dựa vào Nhiên Huyết Đan cưỡng ép đột phá lên Đế Vũ Cảnh cấp hai, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giao đấu với hắn vài hiệp mà thôi.
Thân thể Tư Không An như bị trọng kích, ngũ tạng lục phủ bên trong đều vỡ nát, bất lực nằm trên mặt đất chờ đợi cái chết ập xuống.
Diệp Phong đi tới trước mặt Tư Không An, trực tiếp một chưởng vỗ chết đối phương, sau đó đoạt lấy nhẫn trữ vật của hắn xem xét một phen.
“Một tên quỷ nghèo.” Diệp Phong ở bên trong nhẫn trữ vật, căn bản không tìm được vật gì có giá trị.
Sau đó hắn quay người lại, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Tề.
Lúc này, khắp người Tư Không Tề đầy những vết vuốt sói, bộ dạng cực kỳ thê thảm, giống như một huyết nhân.
“Ta không phải bảo ngươi giữ lại một hơi thở sao, lỡ đánh chết hắn thì làm thế nào?” Diệp Phong chậm rãi đi tới, sau đó trực tiếp đạp mạnh một cước lên người Ngân Nguyệt thiên Lang.
Tên này lúc trước đối mặt Tư Không An cấp hai Đế Vũ Cảnh, bị dọa đến không dám động thủ, hắn vừa hay nhân cơ hội này dạy dỗ một phen.
“Ngao ô!” Ngân Nguyệt thiên Lang bị một cước đá bay, đập vào cây cổ thụ cách đó không xa, miệng phát ra tiếng gào thét bất mãn.
Nhân loại này ra tay thật là quá độc ác, nhưng hắn không dám có bất kỳ phản kháng nào.
Thi thể đẫm máu trên mặt đất kia chính là cái giá phải trả khi trêu chọc nhân loại này.
“Người của Tư Không gia đúng không, đã ngươi không chịu nói, vậy ta liền tự mình lục soát.” Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đi tới trước mặt Tư Không Tề.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì, ta là người của Tư Không gia đấy.” Sắc mặt Tư Không Tề tái nhợt tới cực điểm, sợ hãi nói: “Ách... A, ngươi muốn biết gì, ta đều nói.” “Bây giờ mới muốn nói à, muộn rồi, để lão tử tự mình tìm!” Diệp Phong trực tiếp thi triển sưu hồn chi thuật, tiến hành sưu hồn đối với Tư Không Tề.
Trong lúc Diệp Phong tiến hành sưu hồn, Ngân Nguyệt thiên Lang từ dưới đất bò dậy, mắt đảo tròn liên tục.
Bây giờ chính là thời cơ tốt để hắn trốn thoát, chỉ là lỡ như bị nhân loại này phát hiện, chẳng phải là toi đời rồi sao.
Do dự mãi, hắn vẫn có sự thôi thúc muốn chạy trốn, nhưng hắn chợt phát hiện một mắt của Diệp Phong đang liếc hắn, trực tiếp dọa hắn sợ co rúm tại chỗ.
“Tên nhân loại đáng ghét này, đến lúc này mà còn đề phòng ta.” Ngân Nguyệt thiên Lang bất lực gầm thét trong lòng.
Không bao lâu, Diệp Phong tìm được ký ức bên trong hồn hải của Tư Không Tề.
Điều khiến hắn vạn lần không ngờ tới là, sâu bên trong khu rừng Vặn Vẹo này, dường như có một gốc cây bồ đề.
Khó trách Tư Không gia lại đi xa như vậy đến Tinh Vẫn bí cảnh này.
Phải biết giá trị của cây bồ đề này không cách nào dùng Linh Tinh để đong đếm.
Một Thánh địa cổ xưa nếu có cây bồ đề, trong vòng trăm năm liền có thể phát triển thành thế lực Đế tộc.
Mà Đế tộc nếu nắm giữ cây bồ đề, căn bản sẽ không thiếu cường giả Đế Vũ Cảnh, đây sẽ là nội tình kinh khủng nhất của Đế tộc.
“Vì bên trong có cây bồ đề, muốn tìm được Bồ Đề quả hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Ánh mắt Diệp Phong nhìn về khu rừng Vặn Vẹo phía trước, khẽ lẩm bẩm.
Nhưng mục tiêu của hắn từ đầu đến cuối vẫn là Bồ Đề quả, nếu thuận tiện tìm được cả cây bồ đề thì không còn gì tốt hơn.
“Ngươi còn không mau tới đây, chúng ta tiến vào rừng Vặn Vẹo.” Diệp Phong liếc Ngân Nguyệt thiên Lang, ra lệnh.
Tên này từ khi làm thú cưỡi cho hắn đến giờ, vẫn luôn không an phận.
“Hắc hắc, Diệp Phong, ngươi xem ta đã đưa ngươi đến tận bên ngoài rừng Vặn Vẹo rồi, có thể để ta rời đi được không?” Ngân Nguyệt thiên Lang cười ngượng ngùng.
Thật sự là trong khu rừng Vặn Vẹo này quá kinh khủng, bị bọn hắn gọi là cấm địa, rất ít người có thể đi ra từ bên trong.
“Ngươi nói xem?” Diệp Phong liếc xéo một cái, giọng bình thản không nghe ra vui giận.
“Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi.” Ngân Nguyệt thiên Lang trong lòng run rẩy, chỉ có thể chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phong, ngồi xổm xuống để Diệp Phong ngồi lên.
“Đi, chúng ta vào trong.” Diệp Phong lấy ra xiềng xích, đeo lên đầu Ngân Nguyệt thiên Lang, ra lệnh.
“Nhân loại đáng ghét này.” Ngân Nguyệt thiên Lang thầm mắng trong lòng, nhưng bị uy hiếp cường đại của Diệp Phong ép buộc, chỉ có thể đi vào trong rừng Vặn Vẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận