Từ Hôn Sau, Sư Tỷ Chủ Động Muốn Cùng Ta Song Tu

Chương 490: Hoa yêu Thụ tinh hiện thân!

Chương 490: Hoa yêu Thụ tinh xuất hiện!
“Diệp Phong, ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Ánh mắt Cơ Như Yên đảo quanh, bị Diệp Phong dắt tay, đi đến một nơi không người quấy rầy trong rừng rậm.
Nàng vừa rồi còn nghe thấy Diệp Phong muốn nàng sinh mấy đứa con, điều này khiến tim nàng như nai con chạy loạn, đập nhanh hơn, trong lòng không khỏi sinh ra chút chờ mong.
“Ngươi nói xem, Như Yên!”
Diệp Phong dừng bước, xoay người lại, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại kia.
“Ta... Ta không biết ngươi muốn làm gì!”
Trên dung nhan hoàn mỹ của Cơ Như Yên hiện lên một vệt đỏ ửng, đôi mắt sáng như nước mùa thu lại nhìn Diệp Phong trừng trừng.
Thậm chí nàng còn chủ động ưỡn bộ ngực đầy kiêu hãnh của mình, trêu chọc một cách trắng trợn.
“Như Yên, ngươi giống như Hà nhi, đều đã học được cách chủ động câu dẫn ta rồi.”
Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên một nụ cười xấu xa, có vẻ hơi bất ngờ, sau đó hắn vươn bàn tay to lớn ra, nụ cười trên mặt càng thêm đậm.
“Hừ hừ!”
Cơ Như Yên khẽ hừ nhẹ từ đôi môi, cơ thể không tránh né, mặc cho Diệp Phong xâm phạm.
Nàng ngược lại còn ghé sát vào tai Diệp Phong, ganh đua hỏi: "Dáng người của ta và Thanh Hà tỷ, ai làm ngươi thích hơn."
“Đương nhiên là ngươi rồi.”
Diệp Phong hít hà hương thơm từ mái tóc nữ tử, trong lòng không khỏi mê luyến.
Dáng người nữ nhân này thật sự bốc lửa.
Hai đầu lông mày Cơ Như Yên thoáng nhíu lại vì đau đớn, nhưng trong lòng lại hiện lên vẻ vui mừng.
Cho dù nàng và Hoa Thanh Hà là tỷ muội tốt, nhưng nàng vẫn hy vọng Diệp Phong có thể thích nàng nhiều hơn một chút.
“Như Yên, ta cho ngươi xem một món bảo bối.”
Diệp Phong bỗng nhiên cười thần bí nói.
“A? Được!”
Lông mi Cơ Như Yên run rẩy, trên dung nhan đỏ bừng, ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại.
Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lúc này lại có chút chờ mong.
Nhưng khi nàng thấy Diệp Phong lấy đồ vật ra từ nhẫn trữ vật, không khỏi giật mình, hóa ra là nàng đã hiểu lầm.
Thứ Diệp Phong lấy ra lại là Càn Khôn Kính lúc trước nằm trong tay Triệu Quân.
“Như Yên, Càn Khôn Kính này tặng cho ngươi, như vậy ngươi ở trong bí cảnh cũng có thủ đoạn bảo mệnh.”
Diệp Phong đưa Càn Khôn Kính vào tay Cơ Như Yên, hắn đoạt Đế binh này vốn là định đưa cho nữ nhân này.
Cơ Như Yên vốn định từ chối, nhưng đối mặt với ánh mắt bá đạo kia của Diệp Phong, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Hơn nữa điều này khiến trong lòng nàng hiện lên một tia ngọt ngào.
Đế binh này dù không bằng Cửu Hoang Cung trong tay Diệp Phong, nhưng so với Đế binh trong tay lão tổ Cơ gia nàng thì còn mạnh hơn một chút.
Bảo vật trân quý như vậy đưa cho nàng đủ để chứng minh sự coi trọng của Diệp Phong đối với nàng.
“Như Yên, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy, có phải nghĩ ta muốn ăn ngươi không.”
Diệp Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc trước mặt, nhịn không được trêu ghẹo nói.
Đáp lại hắn là nắm đấm ngọc của Cơ Như Yên, nhẹ nhàng đấm vào lồng ngực Diệp Phong.
Động tác như vậy vừa giống làm nũng, lại giống trêu chọc.
Điều này khiến Diệp Phong lập tức đè Cơ Như Yên xuống mặt đất.
Cơ thể hai người lăn lộn trên đồng cỏ trong rừng rậm, lửa tình trong lòng cũng như được nhóm lên trong khoảnh khắc này.
Hai người hôn nhau, tiếng thở dốc truyền ra từ chóp mũi cả hai, át cả tiếng động trên một mảng cỏ lớn gần đó.
“Nam nhân, muốn ta đi, hãy để ta làm nữ nhân của ngươi.”
Cơ Như Yên mắt đẹp long lanh như tơ, đôi môi hé mở lời nói động tình, một đôi chân ngọc càng cuốn lấy cơ thể Diệp Phong.
Diệp Phong cũng không do dự, vén chiếc váy dài màu xanh xốc xếch lên, nâng đôi chân ngọc bóng loáng kia lên.
“Ngao ô!”
Đúng lúc này, một tiếng sói tru bỗng nhiên vang lên, cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau.
Cơ thể Diệp Phong hơi cứng đờ, trong lòng suýt nữa chửi thề, chỉ có thể tạm thời đè nén ý định ăn nữ nhân này ngay tại chỗ.
Sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía nơi nghỉ ngơi của đám người Cơ gia.
Hắn ngược lại muốn xem xem là kẻ nào đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Cơ Như Yên tóc xanh rối bù, quần áo xộc xệch, cũng vội vàng đứng dậy từ trên đồng cỏ, đi theo bóng lưng Diệp Phong.
Không bao lâu, Diệp Phong quay về nơi nghỉ ngơi của đám người Cơ gia.
Hắn thấy đám người Cơ gia và Ngân Nguyệt Thiên Lang bây giờ đang giao chiến với một đám Thụ tinh cùng Hoa yêu.
Thực lực của đám Thụ tinh và Hoa yêu này không tầm thường, trong đó không thiếu kẻ có tu vi Đế Vũ Cảnh nhất cấp.
Chỉ thấy Thụ tinh vung vẩy những cành cây cường tráng, quất vào thân thể to lớn kia của Ngân Nguyệt Thiên Lang.
Những cành cây này nhìn như yếu ớt, nhưng thực ra lại sắc bén như lưỡi kiếm, để lại không ít vết thương trên cơ thể Ngân Nguyệt Thiên Lang.
Cùng lúc đó, Hoa yêu phun ra thứ phấn hoa gây mê hoặc lòng người, khiến đám người Cơ gia đầu váng mắt hoa, chiến lực giảm sút, phối hợp cùng Thụ tinh chiến đấu.
“Cmn, Diệp Phong, mau đến cứu ta.”
Ngân Nguyệt Thiên Lang bỗng nhiên bị mấy cành cây cuốn lấy tứ chi, không khỏi hét lên cầu cứu.
Phấn hoa mà đám Hoa yêu này phun ra quá đáng ghét, khiến hành động của hắn chậm lại, cực kỳ khó chịu.
“Chính là đám súc sinh các ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, tất cả chết cho ta.”
Ánh mắt Diệp Phong trầm xuống, lửa bùng lên trên lòng bàn tay, sau đó ngưng tụ thành một đóa hỏa liên, ném về phía đám Hoa yêu đang trốn sau lưng Thụ tinh.
Hỏa liên bay múa phóng ra, từng đóa cánh hoa lửa nở rộ giữa không trung, bắn ra ánh lửa nóng rực.
Ông!
Ngọn lửa kinh khủng trong nháy mắt thắp sáng cả khu rừng, khiến mọi người cảm giác như đang ở trong một lò lửa khổng lồ.
Thấy vậy, Thụ tinh rút cành về, quấn vào nhau tạo thành một tấm chắn màu xanh lá cây, ngăn cản uy năng của hỏa liên, bảo vệ Hoa yêu phía sau.
Oanh!
Hỏa liên bộc phát ra uy năng ngập trời, đánh vào những cành cây đang lan tràn sinh trưởng, dù cành cây sinh sôi không ngừng, nhưng vẫn không ngăn nổi uy lực của hỏa liên.
Lửa nhanh chóng thiêu đốt trên cành cây, Thụ tinh thấy tình thế không ổn, trực tiếp bẻ gãy cành để cầu sinh.
Đám Thụ tinh và Hoa yêu này sau khi thấy sự lợi hại của Diệp Phong, bắt đầu rút lui.
Mọi người Cơ gia và Ngân Nguyệt Thiên Lang cũng được cứu vào lúc này, Cơ Như Yên cũng mang Càn Khôn Kính chạy tới chiến trường.
“Chạy đi đâu.”
Diệp Phong thấy đám Hoa yêu và Thụ tinh này định bỏ chạy, lập tức muốn đuổi theo.
Đám Hoa yêu và Thụ tinh này phá hỏng chuyện tốt của hắn, tuyệt không thể buông tha.
Chỉ là lúc hắn định đuổi theo thì trong đầu truyền đến giọng nói của Hiên Viên Nghê Thường.
“Diệp Phong, cứ để đám Hoa yêu và Thụ tinh này đi, ta sẽ khóa chặt phương vị của bọn chúng, sau đó các ngươi hãy truy đuổi theo, nói không chừng có thể tìm được sào huyệt của đám sinh linh này.”
Lời nói của Hiên Viên Nghê Thường khiến mắt Diệp Phong hơi sáng lên.
Lúc trước hắn biết được từ trong ký ức của người nhà Tư Không kia rằng, cây bồ đề dường như ở ngay trong sào huyệt của Hoa yêu và Thụ tinh.
Bây giờ hắn chỉ cần dựa vào cảm giác lực cường đại kia của Hiên Viên Nghê Thường, lặng lẽ đi theo hướng bỏ chạy của Hoa yêu và Thụ tinh, nói không chừng là có thể tìm được Bồ Đề quả, thậm chí là cây bồ đề.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức từ bỏ ý định truy kích ngay, mặc cho Hoa yêu và Thụ tinh rút lui.
“Như Yên, nhanh chóng tập hợp người Cơ gia, chúng ta lập tức chuẩn bị xuất phát.”
Diệp Phong quay đầu lại, dặn dò.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Ngân Nguyệt Thiên Lang, ném ra một viên đan dược chữa thương, hỏi: "Ngươi đi cùng chúng ta, hay là rời đi bây giờ."
“Đám Thụ tinh đáng ghét này, lại dám đối xử với ta như vậy.”
Ngân Nguyệt Thiên Lang nuốt viên đan dược Diệp Phong đưa, do dự một lát rồi vẫn quyết định đi theo Diệp Phong.
“Nam nhân, người Cơ gia đã tập hợp xong, tuy đều bị chút thương tích, nhưng vẫn có thể chiến đấu.”
Lúc này, Cơ Như Yên tập hợp xong đám người Cơ gia, đi tới trước mặt Diệp Phong.
“Được rồi, tất cả đi theo ta, chúng ta đi hủy hang ổ của đám Hoa yêu và Thụ tinh này.”
Diệp Phong dựa theo lời nhắc nhở của Hiên Viên Nghê Thường, dẫn dắt mọi người truy kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận