Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 75: Nhà khoa học: Thành đoàn đến ngươi cửa ra vào đi ị (length: 8068)

Khi Trần Tiên vừa nói muốn chuyển sinh linh thể ngay lập tức, cả phòng phát sóng trực tiếp bỗng chốc náo loạn.
« Giáo chủ Trần đỉnh thật đấy! ! ! » « Ngươi đúng là không coi chúng ta như người ngoài mà, có gì cũng cho chúng ta xem! » « Ta có dự cảm, buổi phát sóng trực tiếp này sẽ được ghi vào lịch sử nhân loại! » « Đâu chỉ lịch sử, toàn bộ giới nghiên cứu khoa học về tâm linh, tinh thần và linh hồn trên thế giới sẽ phải quy tụ về đây mà "bái kiến" luôn! ! » « Giải Balzan, giải Nobel và giải thưởng đột phá khoa học cao nhất đều nợ Đạo Môn Viêm Quốc và Giáo chủ Trần một cái giải thưởng! » « Lúc này đây, ta đã cảm thấy vinh hạnh rồi! ! ! » Mà lúc này, các nhà khoa học trên thế giới đang nghiên cứu về ý thức linh hồn đã bắt đầu rủ nhau, cuồng loạn gọi điện thoại lôi kéo người vào phòng phát sóng trực tiếp.
Giáo sư Johnny của Cambridge: « Trời ạ, chuyện lớn như vậy sao lại có thể tiến hành kiểu này? Người Viêm Quốc không có chút ý thức về nghi thức sao? » Nghiên cứu viên Hắc Mặc Đinh, phó hiệu trưởng Stanford: « Đúng đấy! Lẽ ra phải làm một lễ đường lớn rồi mời các nhà khoa học trên toàn thế giới tới dự chứ! Sao lại có thể làm qua loa thế này được! » Giáo sư Hextech của Harvard: « Lẽ ra tôi nên ở lại Chân Tiên quan thêm mấy ngày hoặc là kết thúc hội nghị sớm hơn rồi qua đấy! » Tiến sĩ Klin: « Đúng đấy đúng đấy! Cũng phải cho chúng tôi một chút cảm giác được tham dự chứ! Tôi mặc kệ, cậu mau dừng lại, đợi tôi tới rồi tiếp tục đi! » Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả thấy đột nhiên xuất hiện nhiều đại lão khoa học như vậy thì vui vẻ ra mặt.
« Ha ha ha ha, Đạo môn chúng ta làm việc là vậy đó. » « Giáo chủ Trần: Nghi thức à? Với ta mà nói, nó là chuyện bình thường, cần nghi thức gì chứ, sao các người cứ như mấy ông già quê mùa vậy? » « Trên lầu kia, giết người chỉ cần một viên đạn thôi, sao anh cứ thích dùng dao đâm vào tim người ta chậm rãi vậy, ha ha ha ha. » Viện trưởng Langton của Đại học Oxford: « Vé máy bay đã đặt rồi, không cho tôi xem thì tôi tới Chân Tiên quan nhà các người đi ị đấy! » «? ? ? ? » « Xem ra viện trưởng Langton cũng chịu chơi thật! » Phó hội trưởng hiệp hội các nhà khoa học thế giới: « Không cho chúng tôi xem thì chúng tôi kéo cả hội đi ị đấy! Các người tin không! » « Mẹ nó, đám nhà khoa học này điên hết rồi! ! » « Có FBI ở đây không? Nhất định đừng để bọn chúng đi ị bậy. » « FBI á? E rằng cả tổng thống đến cũng phải đứng ngoài mà hộ tống họ đi ị đấy. » . . .
Trần Tiên vừa để ba người bước vào ống kính, chuẩn bị tiến hành nghi thức.
Vừa quay đầu nhìn lại phòng phát sóng trực tiếp, đã thấy cạn lời rồi.
"Các ngươi kích động cái gì vậy, còn đòi cả đoàn đến cửa Đạo gia ta đi ị, làm quá lên rồi."
"Dám kéo đến đây, tốt nhất chuẩn bị tinh thần chịu vạ lây, ta đây không nói đùa đâu."
Đám nhà khoa học hết nói nổi, ngài không nói đùa nhưng bọn tôi nói đùa thôi mà!
Bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn, học trò đầy thiên hạ, làm sao có chuyện lại đi ị ngoài đường được.
"Được rồi, giờ bắt đầu nghi thức, để bắt đầu từ anh chàng Bach đến từ quốc gia chiến xa đi."
« Anh bạn Bach nước Chiến Xa này trông có vẻ giống một người quen nhỉ. » « Ha ha ha, hóa ra không chỉ mình tôi nghĩ vậy. » « Bạn của tôi ở nước quốc bằng đang run như cầy sấy. » « Người nước Chiến Xa xin bày tỏ sự tán thành! » Chỉ thấy Trần Tiên đi đến sau lưng Bach, đặt tay lên trán hắn.
Một giây sau, linh quang lóe lên, cả người Bach mềm nhũn ra trên ghế, khuôn mặt vì kích động mà đỏ ửng đã bắt đầu chuyển sang trắng bệch.
Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp hiếm khi rơi vào yên tĩnh, không một bình luận nào mới xuất hiện.
Tựa như mọi người đều đang nín thở theo dõi một cách nghiêm túc.
Trần Tiên một tay kết ấn niệm chú, một tay vẫn duy trì tư thế đặt trên đầu Bach.
Mười giây sau, tay của Trần Tiên trên đỉnh đầu Bach vồ một cái rồi nhấc lên.
Một thể hồn nửa trong suốt liền bị hắn kéo ra khỏi cơ thể của Bach.
Bach lơ lửng giữa không trung, phần dưới nửa người đến chân dần trở nên trong suốt hơn, từ bắp chân xuống gần như không thể thấy được.
Hắn đang nhắm mắt, giống như đang ngủ say.
Trần Tiên dựng thẳng kiếm chỉ, giữa các ngón tay ngưng tụ linh lực thành một viên hạt châu nhỏ tỏa ánh sáng nhu hòa.
Sau đó, hắn dùng kiếm chỉ điểm vào mi tâm của Bach, một giây sau ánh sáng nhu hòa từ mi tâm hắn khuếch tán chảy khắp toàn thân.
Thân thể linh hồn nửa trong suốt của hắn dần dần trở nên rõ nét hơn, đôi chân vốn hoàn toàn trong suốt cũng hiện ra, nhưng chỉ ở hình dáng nửa trong suốt.
Rất nhanh, hắn mở mắt ra, ngơ ngác một chút rồi nhớ ra chuyện gì đó, vừa kích động vừa sợ hãi nhìn mình.
"Đây chính là trạng thái linh thể! Tuyệt vời quá! Ta cảm thấy thật sảng khoái! Chưa bao giờ thấy thoải mái đến thế!"
Hắn vui mừng khoa tay múa chân.
"Ta cảm thấy mình như vừa thoát khỏi xiềng xích nặng nề, đi ra khỏi ngục tù, toàn bộ thế giới trở nên thật mỹ diệu! ! !"
"Tuyệt quá! Quả thật là quá tuyệt vời! Ha ha ha!"
Tiếp theo, thân thể hắn giống như một cú nhảy trong nước, mà lại trôi lềnh bềnh lên trần nhà.
"Mọi người thấy không! Ta còn có thể bay nữa! Không đúng, cảm giác như đang bơi ấy! Thật là quá thích rồi!"
Bach lúc này như một đứa trẻ đang vui vẻ xoay vòng giữa không trung.
Trần Tiên cười nhạt, còn Marian và Cao Văn thì đã kích động đến phát khóc, bọn họ không thể chờ đợi thêm để được thoát khỏi sự hành hạ của thân xác nữa.
Mà trong phòng phát sóng trực tiếp, sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi là sự bùng nổ dữ dội.
« Thần tích! Đây đúng là thần tích mà! » « Ngầu quá! Đúng là quá ngầu! ! ! » « Giáo chủ Trần là tuyệt nhất! ! ! » « Thì ra khi con người không bị thể xác ràng buộc lại có thể vui vẻ đến thế... » « Tôi cũng muốn được như anh ấy, cái thân thể không khỏe mạnh đúng là một cái xiềng xích nặng nề, một nhà tù tăm tối... Làm tôi chẳng cảm nhận được điều gì tốt đẹp cả. » « Tôi cũng vậy, tự nhiên không biết nên vui cho anh ấy hay là buồn cho chính mình nữa. » « Có lẽ mọi người chưa nhận thức ra được điều gì đâu, chuyện này có nghĩa là chỉ cần không bị tổn thương thì có thể vĩnh sinh đấy! ! ! » « Điên rồi! Thật là điên cuồng! Con người thành công tồn tại ở dạng ý thức, đây chắc chắn là một thí nghiệm vĩ đại nhất từ xưa đến nay! » « Chẳng phải trước kia cũng có những sự kiện linh dị, với lại chẳng phải có cậu bé Nhật Bản đang gây rối ở Ác Linh sao? » « Mấy cái thứ giống ma trơi không thấy được kia thì đừng có mà lôi ra so, chỉ có cảnh tượng bây giờ mới có thể chính thức được ghi vào Chính Sử nhân loại và khoa học thôi! » . . .
Ngay khi người xem trên toàn thế giới trong phòng phát sóng trực tiếp đang phát cuồng, thì Trần Tiên lại bắt đầu rút linh hồn của Marian ra.
Điều đáng ngạc nhiên là, linh hồn của Marian lại không phải là bộ dáng mụ già cường tráng mà lại là bộ dáng một người phụ nữ 30 tuổi cao gầy đầy đặn, trẻ hơn khá nhiều.
« Ta Fuck? Đây là bà cô ngồi xe lăn lúc nãy ư? ? » « Đúng vậy, khác nhiều quá đi?! » « Chẳng lẽ hình thái linh hồn không nhất định giống với vẻ ngoài của người đó sao? » « Cũng có thể giống chứ, chẳng qua là khác độ tuổi mà thôi... » Bach kinh ngạc nhìn về phía Trần Tiên, hỏi: "Sao nàng trẻ ra nhiều thế!"
Trần Tiên thì đã quen với việc này rồi, dù sao trong không gian tu luyện hắn cũng đã gặp qua nhiều lần.
"Hình dáng linh hồn phần lớn là do ấn tượng của chính mình về bản thân trong tiềm thức quyết định, nên Marian trong lòng vẫn nghĩ mình còn trẻ và đẹp như vậy."
"A! Đến cả cái đó cũng được á?"
Bach trực tiếp ngây người, nếu không phải trong gương không soi ra hình dáng của mình, chắc hắn đã phải xem xem mình có thay đổi không rồi.
Trần Tiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nói: "Anh đúng là có thay đổi đấy, đã trở nên chững chạc và điềm đạm hơn."
Bach sờ lên mặt mình.
"Chững chạc và điềm đạm á? Chờ một chút, chẳng phải đây chính là đang già đi sao? !"
Người khác thì trẻ ra xinh đẹp, còn hắn thì lại già đi.
Bach cảm thấy cả cái linh của mình đều không ổn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận