Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 361: Andes sơn mạch ác ma (length: 7941)

Một thị trấn nhỏ nào đó ở Peru.
Trong một nhà thờ đổ nát, một vị mục sư gầy như que củi đang cầu nguyện.
Cầu nguyện xong, ông ta đi kiểm tra xung quanh trại trẻ mồ côi, cẩn thận đắp lại chăn cho những đứa trẻ đang nằm ngủ.
Chỉ là, ánh mắt ông ta nhìn những đứa trẻ này không hề có chút từ ái nào, mà giống như ánh mắt người nông phu nhìn những con cừu non sắp bị làm thịt.
Một bé gái trong số đó nhìn thấy ông ta đến kiểm tra liền run rẩy cả người, bởi vì cô bé từng nhìn thấy những thứ hết sức kinh khủng.
Mục sư phát hiện tấm chăn run rẩy, cau mày đi tới.
"Con đang làm gì vậy? Sao lại run dữ thế?"
"Con, con hơi lạnh..."
Cô bé run giọng trả lời.
Mục sư lạnh lùng nhìn cô bé, tháng tám ở Nam Mỹ không có quạt đã thấy khó chịu, vậy mà cô bé lại kêu lạnh.
Hơn nữa, rõ ràng là cô bé đang sợ hắn.
Cứ cách một thời gian, trại trẻ mồ côi này lại mất đi một đứa trẻ, nhưng chưa bao giờ có ai để ý đến nơi này.
Bởi vì nơi này không dựa vào viện trợ của chính phủ, nó chỉ là một trại trẻ mồ côi trá hình, có điều không ai biết thôi.
Mà nguồn thu nhập chính của trại trẻ mồ côi này đến từ những đứa trẻ đã mất tích kia, trước kia hắn không biết thì ra thi thể người còn có thể bán được giá tốt như vậy, thật lãng phí một khoản tài sản lớn.
Các thị trấn lân cận vẫn luôn nghĩ đây là trại trẻ mồ côi chính quy, cho nên thường xuyên đem trẻ bị bỏ rơi và trẻ mồ côi đưa đến đây, đương nhiên cũng có người hỏi sao số người ở đây không thay đổi nhiều?
Và câu trả lời của hắn là có người nhận nuôi, có đứa lớn lên hướng tới thế giới bên ngoài, cũng có đứa lén lút bỏ đi.
Lý do rất hợp lý, và ở nơi này cũng không có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến những đứa trẻ kia.
Cho nên, việc hắn mỗi năm xử lý sạch mười mấy đứa cũng không ai phát hiện ra.
Mục sư ác ma bỗng nhiên cười nói: "Lạnh hả? Ta đi lấy thêm chăn cho con."
"Dạ, dạ..."
Cô bé run rẩy đáp lời.
Mục sư ác ma vừa ra khỏi phòng, tiếng bước chân đi xa, cô bé lập tức bật dậy đi giày rồi chạy ra khỏi phòng để trốn.
Cô bé cũng ý thức được vừa rồi cái cớ của mình có bao nhiêu bất thường, đối phương chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô bé tim đập chân run mò mẫm đi đến bức tường rào một bên, ở góc tường rào có một "chuồng chó" bị che chắn bởi đồ vật.
Sau khi cô bé dùng sức chậm rãi đẩy đồ vật ra, lại quay đầu nhìn một cái nhà thờ tối đen như mực, xác định không bị phát hiện thì liền lập tức chui ra ngoài.
Chỉ là, khi vừa chui ra đứng dậy, cô bé phát hiện trước mặt mình có hai chiếc giày, rồi lên trên là ống quần... Và một khuôn mặt lạnh như băng.
"A... Khụ khụ..."
Cô bé vừa kêu lên một tiếng thì đã bị mục sư ác ma đá một phát vào lưng, làm nghẹn lại giữa chừng.
Cú đá này trực tiếp làm cô bé đau đến ngã quỵ, nằm trên đất ho sặc sụa.
Còn chưa kịp hồi phục thì mục sư ác ma đã lấy từ sau lưng ra một cái chày gỗ.
Ngay khi hắn giơ chày gỗ lên định đập xuống thì đột nhiên biến sắc, chày gỗ trong tay rơi xuống đất, sau đó ôm ngực ngã ngồi trên mặt đất, cơn đau đớn giày vò làm ngũ quan của hắn như sắp dính cả vào nhau.
Cô bé mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vừa ho vừa cố gắng bò dậy chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng mục sư ác ma không hổ là kẻ mang danh ác ma vùng núi Andes, tên sát nhân hàng loạt siêu cấp, hắn vẫn có thể nhịn cơn đau giày vò của bùa rủa mà vươn tay tóm lấy cổ chân cô bé.
Cô bé muốn tránh thoát thì bị hắn kéo ngược lại, ngay lúc cô bé sắp ngã sấp xuống thì một bóng người tỏa ra ánh kim quang ôm lấy cô bé.
Sau đó, giơ tay chém đứt cánh tay của mục sư ác ma, nhấc chân đá cánh tay hắn qua một bên.
Người đến chính là phân thân người giấy mà Trần Tiên sắp xếp ở Nam Mỹ, tốn chút thời gian mới chạy tới.
Trước đó, hắn đã thông qua thiên đạo rải rác một chút phân thân người giấy ở khắp nơi trên thế giới, không ngờ hôm nay đã dùng đến.
Và từ lúc nãy, Trần Tiên vẫn luôn trực tiếp theo dõi, bùa rủa cũng do hắn dùng Viên Kính Thuật thi pháp từ xa.
Trong phòng livestream.
«Wow! Anh hùng xuất hiện rồi! »
« Trần giáo chủ nhất định phải cho hắn nếm trải hết tất cả các cực hình trên đời rồi mới được chết! »
« Đúng vậy đó! Bao nhiêu năm qua không biết hắn đã hại chết bao nhiêu trẻ em rồi! »
« Thật mỉa mai, mục sư cứu rỗi ác ma, ác ma khoác lên da mục sư tiếp tục làm ác, đây mẹ nó truyền cái đạo gì chứ! »
« Nếu là người của Chân Tiên giáo chúng ta gặp phải loại súc sinh này, thì năm xưa hắn đã không bị chém đầu đâu, bởi vì lăng trì cùng trùng phệ phù hợp với hắn hơn. »
Phân thân người giấy đỡ cô bé đứng vững rồi ra hiệu cho cô bé sang một bên.
Cô bé kích động nhìn Trần Tiên, với tư cách là một đứa trẻ lớn lên trong tu viện, từ nhỏ đã có đức tin với thần linh.
Trước thời khắc này, thần linh là dạng gì, cô bé đã quên mất rồi.
Sau thời khắc này, thần linh là dạng gì, cô bé đã ghi nhớ mãi mãi.
Trần Tiên đã tạm thời hóa giải bùa rủa, cho nên sau khi mục sư ác ma trì hoãn một lúc liền bám vào tay gãy chậm rãi đứng lên.
"Ngươi chính là thần sao?"
Hắn mặt mày bệnh hoạn nhìn Trần Tiên, vừa như khóc vừa như cười.
"Ngươi đến quá muộn rồi... Ngươi biết ta đã giết bao nhiêu người không? Vì sao không xuất hiện sớm hơn?"
"Những người bị ta giết chết, đều là do thần các ngươi vô năng! Các ngươi phải chịu một nửa trách nhiệm!"
"Ha ha ha ha! ! ! !"
Hắn điên cuồng cười, nhặt chày gỗ lên như thể kẻ điên rồi lao về phía phân thân người giấy.
Bốp! !
Một giây sau, hắn bị phân thân người giấy dùng một cái tát đánh bay ra ngoài.
Hắn xoay tít trên không trung với tốc độ cao, như một con quay bị quất bay ra ngoài.
Còn chưa kịp rơi xuống đất, phân thân người giấy đã xuất hiện sau lưng tóm lấy áo hắn, rồi một tay phát ra hồng quang giáng xuống chỗ lõm trên mặt hắn và chỗ cổ bị gãy.
Mặt và cổ của hắn khôi phục lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Phân thân người giấy nhìn vào ống kính tròn cười nói: "Nguy hiểm thật, suýt nữa một cái tát là chết rồi."
« 6666 ~ »
« Không hổ là Trần giáo chủ! »
« Hắc hắc, tiếp theo là màn cực hình muốn sống không được muốn chết cũng không xong rồi. »
« Từng tấc xương cốt đập nát cho hắn, đến khi còn chút hơi tàn thì lại chữa khỏi cho hắn ~ »
« Ha ha ha ha, các ngươi ác độc thật đấy, nhưng mà ta thích! »
Sau khi phân thân người giấy chữa khỏi cho mục sư ác ma thì hắn lập tức tỉnh lại.
Sau một hồi mơ màng ngắn ngủi, hắn lại đột ngột quay người đánh lén, dùng chiêu Liêu Âm Thối về phía Trần Tiên.
Răng rắc!
Phân thân người giấy trực tiếp đạp gãy chân hắn.
"Oa a a! ! !"
Hắn thống khổ phát ra tiếng gào thét như dã thú, sau đó nửa quỳ trên mặt đất dùng cánh tay không bị gãy đấm về phía Trần Tiên.
Một giây sau, lại có thêm một vết cắt gọn gàng trên cánh tay gãy.
"Giết ta! ! !"
Hắn sủa một tiếng rồi định nhổ nước bọt vào Trần Tiên.
Kết quả đương nhiên là lại bị một cái tát đánh bay ra ngoài.
Phân thân người giấy vừa đưa tay chữa trị vết thương trên người mục sư ác ma, vừa an ủi: "Sẽ có thôi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì ta đã hứa với rất nhiều người là nhất định phải để ngươi nếm trải hết tất cả các tra tấn rồi mới chết."
Mục sư ác ma đã hoàn toàn hoảng sợ, lời an ủi của Trần Tiên với hắn mà nói tựa như lời thì thầm từ địa ngục.
Hắn không sợ chết, nhưng nghĩ đến việc sau này phải trải qua đủ loại tra tấn mà không thể chết, thì cả người đều suy sụp.
Sau khi phân thân người giấy điểm huyệt hắn, liền ném hắn vào túi trữ vật tùy thân.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi thì cô bé kia đột nhiên chạy tới quỳ trên mặt đất kêu lên: "Thần! Hắn còn có đồng bọn!"
"Đồng bọn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận