Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 183: Khác nhau đối đãi (length: 8120)

Mỹ nhân không nói gì đến Đạo Cung nơi hẻo lánh.
Trần Tiên liền vượt lên trước hỏi: "Ngươi là chân nhân, không phải NPC à?"
Mỹ nhân không ngạc nhiên nhỏ giọng đáp: "Đúng! Xem ra ngươi cũng vậy! Ngươi giống như ta đều là người hiện đại ở địa cầu à?"
Trần Tiên hiếu kỳ hỏi: "Hả? Sao ngươi biết?"
Mỹ nhân không cười chỉ chỉ y phục và giày của Trần Tiên.
"Đạo bào kiểu dáng, vải vóc, còn cả đế giày của ngươi nữa, đế cao su thì thôi đi, còn có cái số 45 nữa."
Trần Tiên cũng không nhịn được cười theo, không ngờ là vì ngồi trên bồ đoàn mà lộ đế giày nên bị đối phương phát hiện.
"Bần đạo Huyền Vân, đạo hữu ngươi thì sao?"
"Ta gọi Sương Mai."
Sương Mai vừa nói tên mình, cảnh vật xung quanh liền nhanh chóng đảo lộn biến mất.
Trong Chân Tiên quan, Trần Tiên mở mắt ra nhìn hư không.
"Đến giờ rồi sao... Chờ mong lần sau gặp mặt, đạo hữu Sương Mai."
Còn về việc lãng phí thêm một tấm thẻ kinh nghiệm để vào không gian luyện tập gặp Sương Mai, Trần Tiên cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, hắn có phải dân chơi online đâu mà còn cố ý đi gặp mặt làm gì.
Mà hắn không biết, ở một thế giới song song khác, Sương Mai lại dùng một tấm thẻ kinh nghiệm tiến vào không gian luyện tập.
Khi nàng không thấy Trần Tiên, liền trực tiếp bó tay.
"Thật là, hắn không tò mò về thế giới khác sao?"
Bất quá Sương Mai lại thấy được hai người đang đánh nhau.
Đợi đến khi hai người đó dừng tay, nàng liền học theo Trần Tiên giơ tay lên nói: "Tiền bối..."
Kết quả nàng chưa dứt lời đã bị thanh niên nhíu mày ngắt lời.
"Im miệng, đừng làm ồn người khác, còn nói nữa ta đá ngươi ra ngoài."
"..."
Sương Mai trực tiếp trợn mắt, mẹ nó, khác biệt đối xử thế à!
...
Ngày thứ hai, giữa trưa, Chân Tiên quan đón hai người mới.
Một người dáng người thẳng tắp, đi đứng toát ra khí chất quân nhân.
Một người đeo kính mắt, tóc húi cua, khí chất nho nhã, đậm chất học bá.
Người trước tên Tiêu Liệt, người sau tên Tiền Thư Hàng, bọn họ chính là hai suất mà Trần Tiên đã hứa với Lý Bang Hữu, do quốc gia tuyển chọn đến Chân Tiên quan tu luyện.
Cả hai đều đã nhập môn Cửu Khí Phục Thực, trong người đã sinh ra một tia chân khí.
Bất quá bọn họ giống những người khác, đan điền khiếm khuyết, số phận không thể bước vào tiên đạo, nhiều nhất chỉ có thể trở thành cao thủ võ lâm hoặc là đại sư khí công.
Trần Tiên người giấy số hai dẫn hai người đến luyện võ trường.
"Hiện tại công pháp của Chân Tiên quan có bốn loại, loại thứ nhất là Hình Ý Quyền lấy võ nhập đạo, loại thứ hai là Kiếm đạo chân giải lấy kiếm nhập đạo, loại thứ ba là Hàn Băng Liệt Hỏa chưởng lấy âm dương nhập đạo, loại thứ tư là không già công theo đuổi thanh xuân trường thọ."
Trong đó, không già công lấy từ Tiêu Dao Du trong Tiên Võ bí điển, người tu luyện có thể kéo dài thêm vài chục năm tuổi thọ, đến lúc tuổi thọ sắp hết thì sẽ vĩnh viễn giữ được thanh xuân, tuy nhiên cái giá phải trả là người đó sẽ trở nên lười biếng và dục vọng suy giảm.
"Ngoại trừ không già công thì ba loại đầu tu luyện ngay từ đầu đã có sức chiến đấu không tầm thường, nhưng không thể nhập đạo, tuổi thọ cũng giống người bình thường."
"Còn không già công thì không có chiến lực mạnh như ba loại trên, nhưng một khi tu luyện sẽ dừng lại ở tuổi thanh xuân, kéo dài tuổi thọ, dù không nhập đạo cũng có thể sống hơn người thường vài chục, thậm chí cả trăm năm."
Người giấy số hai vừa nói vừa tự nhủ, không nhập đạo được là tại các ngươi, không liên quan gì đến ta.
Học bá Tiền Thư Hàng hỏi: "Chỉ được học một loại thôi sao?"
"Nếu các ngươi chọn mà tu luyện tới đại thành, có thể học thêm loại khác." Người giấy số hai nói.
Tiêu Liệt dẫn đầu lựa chọn: "Tôi chọn Hình Ý Quyền, tôi có cơ sở."
Người giấy số hai gật đầu rồi nhìn Tiền Thư Hàng.
"Còn ngươi?"
Tiền Thư Hàng rất muốn tu luyện Kiếm đạo chân giải, dù Trần Tiên mới thi triển kiếm đạo một lần, nhưng cái cảnh kiếm khí tung hoành đó có thể nói đã khiến cho mỗi người đàn ông Viêm Quốc không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Nhưng nghĩ đến yêu cầu của cấp trên, hắn vẫn cắn răng lựa chọn: "Không già công đi, nếu tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học đều có thể kéo dài tuổi thọ, thì có lợi lớn cho quốc gia và xã hội."
Người giấy số hai lắc đầu: "Nhân viên nghiên cứu khoa học mà cứ đi tu luyện không già công, ngươi nghĩ họ còn sức làm nghiên cứu không?"
"Tu luyện không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, không phải là cái phương tiện hỗ trợ công việc khác, mà một khi bước vào thì phải tốn rất nhiều sức lực và thời gian để học tập."
Tiền Thư Hàng trực tiếp im lặng, nếu đúng như lời Trần Tiên thì chắc ngược lại sẽ hại đến sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Viêm Quốc.
Người giấy số hai nói: "Nhưng mà việc các nhà khoa học trường thọ thật sự có thể cống hiến lớn cho thế giới, để ta xem thử làm cái dự án, mấy nhà khoa học đã cống hiến lớn cho loài người và thế giới, ta sẽ giúp họ hóa thành linh thể."
Tiền Thư Hàng vui vẻ nói: "Huyền Vân chân nhân cao nghĩa!"
Người giấy số hai liếc xéo:
"Cao nghĩa cái đầu nhà ngươi, thành linh thể là không thể rời Chân Tiên quan, về sau bọn họ là người của ta, ta đang làm từ thiện à?"
"..."
Biểu tình của Tiền Thư Hàng và Tiêu Liệt trở nên kỳ quái, không phải ngươi đang làm từ thiện sao?
Người giấy số hai cũng mới nhận ra mình giống như đang làm từ thiện thật.
"Khụ khụ, tóm lại là sau này nếu ai muốn chuyển hóa thành linh thể thì phải gia nhập dự án tạo phúc thế giới của ta, là làm nghiên cứu khoa học để tạo phúc cho thế giới, những thành quả nghiên cứu được sẽ chia cho nước phụ thuộc, con cháu bọn họ và ngân sách của Hội Phúc Lợi Chân Tiên quan."
Tiền Thư Hàng ngớ ra rồi hỏi: "Ngươi nói nước phụ thuộc? Ngươi định mời cả nhà khoa học ở nước ngoài luôn hả?"
Người giấy số hai gật đầu cười:
"Đương nhiên, ngươi nghĩ xem toàn bộ các nhà khoa học kỳ cựu nhất trên thế giới, nếu đều thông qua Chân Tiên quan chuyển sinh thành linh thể rồi tập hợp một chỗ, cùng nhau nghiên cứu kỹ thuật tạo phúc cho nhân loại, tạo phúc cho thế giới, thì không chừng loài người chưa đến trăm năm có thể vươn tới biển sao."
Tiền Thư Hàng và Tiêu Liệt trợn mắt há mồm, một người tu tiên mà lại tập hợp tất cả các nhà khoa học trên thế giới leo cây kỹ thuật, tiến tới biển sao có vấn đề không vậy?
"Huyền Vân chân nhân, tầm nhìn của ngươi quá lớn..."
"Ta là người thô tục, chỉ biết thốt lên một câu 'ngưu bài' để bày tỏ lòng kính phục đối với ngươi."
Người giấy số hai cười trừ, đây toàn là do ý tưởng bất chợt của hắn, để thật sự thực hiện được độ khó còn rất lớn.
Đặc biệt là các nước phương Tây, có lẽ bọn họ thà để cho mấy nhà khoa học kia chết chứ không chịu để họ trở thành người của Chân Tiên quan, vì kỹ thuật mới ra đời có nghĩa là những ngành nghề cũ sẽ bị đào thải.
Nếu không muốn bị đào thải thì ngoài việc tự mình tiến bộ, chỉ còn cách hủy diệt người có khả năng đào thải mình.
Buổi tối, lại tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Vì hôm nay vẫn còn vụ "Nam lặng yên, nữ rơi lệ", nên Trần Tiên tự mình phát sóng.
"Hôm nay trong khóa văn hóa đạo môn chúng ta sẽ chèn thêm một nội dung, đó là giảng về phù lục."
Trần Tiên nói rồi lấy ra những lá bùa mà mình vẽ đặt trước ống kính.
"Phù lục là một loại pháp thuật trong Đạo giáo, còn được gọi là phù tự, mực lục, đan thư."
"Phù lục được gọi chung giữa phù và lục, thường dùng chu sa hoặc mực để vẽ lên giấy màu vàng hoặc lụa, giấy vàng và lụa là phù, còn việc viết chữ là lục."
"Nó bắt nguồn từ thời Đông Hán, ban đầu xuất hiện trong 'Hậu Hán Thư phương thuật truyền', có tác dụng triệu thần khiển quỷ, hàng yêu trấn ma, chữa bệnh trừ tai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận