Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 144: Thỏa hiệp (length: 8118)

Tắm suối nước nóng xong, Trần Tiên mặc quần áo rồi đáp lên hạc giấy, thảnh thơi bay đi tìm những người khác.
Beta Adams và đám người của hắn sau hai tiếng chạy trốn dài, đều ngã vật ra đất, mệt mỏi rã rời.
Khi Trần Tiên bay thấp xuống, bọn họ đã nghỉ ngơi được gần nửa giờ.
"Làm tốt lắm, ta biết các ngươi làm được mà."
"Nhưng không thể ngủ ở đây, phía trước dưới chân núi thích hợp để đóng quân hơn."
Cựu quân nhân Đại Hùng quốc Ba Ba phu khó nhọc bò dậy: "Lúc ta còn là đặc chủng binh, huấn luyện cũng không mệt đến vậy..."
Đám người lồm cồm bò dậy, cũng may nơi này linh lực khá đậm, nên họ hồi phục nhanh hơn.
Vả lại, trải qua hai ngày vừa rồi, bọn họ như được lột xác, ý chí ai nấy đều tăng lên rõ rệt.
Bọn họ như những cái xác không hồn lê bước 2 km, vào đến chân núi, sau đó nhanh chóng dựng lều, ăn uống no đủ là lăn ra ngủ.
Cả quá trình chẳng ai có tâm trạng mà nói chuyện phiếm.
Trần Tiên thả phân thân người giấy đã được nạp năng lượng đầy đủ ra xong, lại tiếp tục rời đi.
Chẳng còn cách nào khác, hòn đảo này quá lớn, bằng cả nửa tiểu uy quốc, dược liệu viễn cổ nhiều vô kể, hái mãi không hết.
Hai ngày nay, hắn mang theo một đám hóa thân nô nông khủng long linh binh, cũng mới khai quật được một phần sáu khu vực.
Ngoài ra, hắn còn định quay về làm ít mầm rau quả và thảo dược rồi gieo vãi, biến cả bí cảnh thành vườn linh dược của mình.
...
Bên ngoài bí cảnh, hạm đội của mấy nước lớn vẫn bao vây khu đá ngầm.
Tàu tiếp tế qua lại, các thiết bị nghiên cứu khoa học, nhân viên nghiên cứu và vật tư liên tục được vận chuyển tới.
Sáu tòa tháp dẫn lôi cao, đã có hai tòa được dựng xong.
Một tòa do Viêm quốc xây, trông rất kiên cố, tòa còn lại do cà ri hầu dựng, gió biển hơi lớn là đã thấy lung lay.
Các hạm đội của nước khác ở gần tháp cao của cà ri hầu đều lặng lẽ lùi ra xa, để tránh tháp của đối phương đổ sập gây tai họa.
Hải quân Viêm quốc bên này đang tập thể chờ xem trò cười.
"Cái gì cũng học theo chúng ta, cùng chúng ta bài trí hợp lý, mà cái gì cũng không phải, ha ha ha ha."
"Bắt chước mù quáng, vẽ hổ không thành mà thành chó..."
Ngay sau đó, người ta liền cử lính gác cầm camera HD đứng quay video 24/24 từ xa, ngồi chờ tháp của cà ri hầu sập vào tàu mình, sau đó sẽ lập tức đưa video về nước, cho nhân dân cả nước xem trò hề.
...
Ở một bên khác.
Một cái nhà vệ sinh di động của Uy Quốc lại không cẩn thận bốc cháy.
Nói là cháy, thật ra thì không cần biết đám nhóc Nhật mình quốc hay là những người hùn vốn trên thế giới, ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đám nhóc Nhật đó thích lừa mình dối người, không muốn thừa nhận mình bị thiên khiển quấy phá, lại càng không tiện nói mình đốt nhà vệ sinh vì diệt quỷ.
Còn có tượng Quan Âm huyết thổ đóng băng rồi phát nổ trước đó cũng đều bị đạp đổ, lôi đi ném xuống biển.
Tám ngọn tháp dựng ngang dọc cũng vì rừng cháy mà đổ sụp, đến giờ vẫn chưa có ai dám sửa chữa.
Những thành viên hoàng thất Uy Quốc còn sống sót thì càng bất an hơn, vì khi trận pháp bắt đầu, họ vừa đặt lưng xuống ngủ là gặp ác mộng liên tục, y như mười tám tầng địa ngục mà Viêm quốc hay kể.
Dù có nằm viện, uống thuốc ngủ hay dùng thuốc mê toàn thân cũng vô ích.
Thứ mà thành viên hoàng thất nọ đã lấy được từ Uông lão cẩu đặt trong bảo tàng, đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Người khác chỉ bị một hai loại cực hình, còn hắn thì như muốn trải qua hết tất cả các cực hình của mười tám tầng địa ngục.
Hắn cũng từng nghĩ có phải Trần Tiên đang trả thù mình không, nhưng lại cảm thấy Trần Tiên là chính nhân quân tử, hẳn không dùng thủ đoạn âm u tàn bạo như thế để tra tấn họ.
Dù sao hồi ở Thiên Long sơn, đối phương còn không giết người, mà chọn dùng dư luận để lấy lại công đạo, thậm chí không giết cả Vương Đức Phát, rồi bỏ đi nơi xa.
Vì Viêm quốc giữ kín bí mật tốt quá, cho đến nay đám nhóc Nhật vẫn còn tưởng Uông Đức Phát và đám người bị bắt là do thông đồng với địch phản quốc nên bị Quốc An điều tra.
Chứ họ đâu biết rằng Uông Đức Phát và đám người kia đang bị hành hạ chỉ còn thoi thóp, nếu không có nhân viên nghiên cứu khoa học của Viêm quốc cưỡng ép giữ lại cái mạng này, chắc đã chết từ lâu.
Vốn dĩ sau khi Thiên Hoàng bị Trần Tiên chụp chết ở miếu 7 cẩu, Khang phu suýt chút nữa đã kế vị Thiên Hoàng, còn chưa kịp vui mừng mấy ngày cũng ngã bệnh theo vì Mộng Yểm thuật giống như bao người.
Hắn gắng gượng cái thân tàn ma dại mà mở một cuộc họp hoàng thất ngay trong phòng bệnh ở bệnh viện, chỉ là lần này hội nghị vắng người quá.
Khang phu nói với mọi người: "Nhất định phải mời Huyền Vân chân nhân đến cứu chúng ta, nếu hoàng thất cứ thế này chắc sẽ tuyệt chủng..."
Một vị tộc thúc mặt mày khó coi nói: "Nhưng vì chuyện của Chân Tiên quan, e là hắn sẽ không ra tay cứu chúng ta... Hơn nữa đây có khi là do hắn nguyền rủa chúng ta ấy chứ..."
Khang phu chẳng để ý mấy lời đó, hắn giờ chỉ muốn sống để mà kế vị Thiên Hoàng.
Hắn trợn mắt nhìn những người còn lại, nói: "Dù có phải do hắn làm hay không, chúng ta cũng chỉ còn cách cầu xin hắn thôi, bắt cái tên hỗn đản triết cũng gửi công văn xin lỗi đi, còn phải để hắn mổ bụng tự sát nữa."
"..."
Mọi người im lặng, vì nếu đồng ý thì lộ ra mình quá bất lực, mà không đồng ý thì ai cũng sẽ bị hành hạ đến chết.
Khang phu tiếp tục nói: "Toàn bộ những gì của Chân Tiên quan, chúng ta đều trả hết cho hắn, còn phải phái thợ giỏi nhất đến xây dựng lại, lại thêm 10 ức Viêm quốc tệ bồi thường, hắn muốn cái gì cho cái đó, dù là địa vị, tài phú hay đàn bà, hiện giờ chúng ta nhất định phải sống sót mới có tương lai, các ngươi hiểu không..."
Một tộc thúc đứng lên nói: "Ta sẽ đi xử lý triết cũng, chắc thằng cha đó không chịu nghe lời đâu, ta sẽ giúp hắn ra đi một cách thể diện."
Một thành viên hoàng thất khác lên tiếng: "Ta sẽ cho người lập tức mang đồ của Chân Tiên quan đưa đến Viêm quốc, để bày tỏ thành ý của chúng ta."
Khang phu gật đầu: "Vậy đi, nhanh lên cho người liên lạc với Huyền Vân chân nhân..."
...
Người giấy phân thân trông coi Chân Tiên quan nhận được điện thoại từ Uy Quốc, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên.
"Xem ra kế hoạch hết sức thuận lợi, đợi bọn họ sang đây trừ Mộng Yểm rồi về nước, không lâu sau lại bị ác quỷ đeo bám thì không phải chuyện của ta."
"Hơn nữa còn phải đến gom thêm đám ác quỷ nói tiếng Uy Quốc với Bổng Tử quốc nữa, chứ mấy ác quỷ khác mở miệng là lộ tẩy hết."
Về phần đám ác quỷ bản địa của Uy Quốc, Trần Tiên lo là chúng sẽ lật mặt, lại thêm nguy cơ hồn phi phách tán, nên đã ra tay bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Còn ác quỷ của Bổng Tử quốc thì có mối thâm thù với Uy Quốc, cho dù không có lệnh của Trần Tiên, chắc chúng cũng dốc lòng dốc sức vào sự nghiệp gây tai họa cho Uy Quốc.
Thời gian nhanh chóng lại đến giờ phát trực tiếp, người giấy của Trần Tiên lần nữa mở buổi phát trực tiếp.
Sau mấy lần rút thưởng vừa qua, Trần Tiên đã biết rõ những nội dung nào càng dễ kích hoạt phần thưởng.
"Hôm nay chúng ta nói về Thần Đạo, chính là đạo hương hỏa... Đương nhiên nói thế này các ngươi có thể không hiểu, đổi từ ngữ khác cho dễ thì đó là tâm nguyện và tín ngưỡng."
"Đương nhiên tiếp theo đây sẽ là những gì ta hiểu, người theo tôn giáo khác không thích nghe thì tự bịt tai lại, tiện thể ngậm miệng luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận