Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 203: Càng thêm bản chính (length: 7693)

Trần Tiên vừa thi triển xong chuyển vận thuật, trở lại trước ống kính, bên phía Clinton liền vang lên tiếng la lớn.
"Này! Joseph! Anh ở đâu? !"
"Joseph!"
Joseph Clinton nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Xin lỗi giáo chủ Trần, có người tìm tôi, tôi phải xem có chuyện gì đã..."
Trần Tiên cười nói: "Điện thoại cứ giữ liên lạc, biết đâu lại là chuyện tốt đấy."
"Vâng, cảm ơn."
Clinton đứng dậy nhìn xuống cầu thang, lên tiếng: "Tôi ở đây... Ông chủ, có chuyện gì không?"
Ông chủ xưởng thép dẫn theo một ông lão đi tới, nói: "Joseph à, anh sắp phát tài rồi, người nhà đến đón anh kìa!"
"Hả?"
Joseph Clinton hoàn toàn bối rối, anh làm gì có gia tộc nào chứ.
Lão giả bên cạnh chủ xưởng thép nói: "Joseph, cha anh có phải là Kiều Đức Clinton không? Ông ấy là em trai tôi, năm đó vì một số lý do tôi bị người ta hãm hại phải đi tù nên không thể nhận nuôi anh, đành phải để anh vào cô nhi viện."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả mắt tròn mắt dẹt.
«What the fuck? Đây không phải ông trùm thép Git Clinton sao!!» «Fuck! Anh vậy mà là người nhà Clinton! » «Còn mẹ nó là dòng chính...» «Chờ chút, pháp thuật chuyển vận của giáo chủ Trần nhanh vậy sao? !» «Trời ạ, thần kỳ quá vậy! Từ một thằng đen đủi siêu cấp mà biến thành người dòng chính nhà Clinton luôn! » «Đáng ghét, biết thế không nhường cơ hội này cho cậu rồi! » Git Clinton mắt đỏ hoe nói: "Sau này khi đến cô nhi viện tìm anh, tôi phát hiện anh đã được người nhận nuôi rồi. Tôi với nhân viên có đến thăm anh, nhưng anh bảo anh sống không tệ nên tôi không mang anh đi, xin lỗi anh, lúc đó tôi không nhận ra có gì lạ... còn tưởng anh sợ người lạ..."
Joseph Clinton kinh ngạc nói: "Tôi nhớ rồi... Chính ông đã lén đưa cho tôi con dao 100 mét mua đồ chơi!"
Joseph cười khổ nói: "Chú, chú không cần xin lỗi đâu, ban đầu bọn họ đúng là đối xử với con rất tốt, chỉ là... sau khi qua loa lấy lệ cho cô nhi viện tới thăm, thì bọn họ dần dần thay đổi."
Git Clinton lau nước mắt nói: "Sau này tôi đến tìm thì các người đã chuyển nhà rồi, mà tôi mới ra tù lại có quá nhiều chuyện phải giải quyết nên không đi tìm anh nữa, không ngờ anh lại trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy."
"Nếu không phải hồi trước tôi tới mua lại xưởng thép phát hiện trong danh sách nhân viên có tên của cậu, với lại hôm nay xem livestream nghe cậu kể lại thì tôi cũng không biết anh lại sống khổ sở đến vậy."
Ông ta dang hai tay ra, kêu lên: "Con trai, về nhà với ta đi... Ung thư dạ dày giai đoạn đầu vẫn có thể chữa được."
"Chú ơi... Cảm ơn chú..."
Joseph Clinton bước xuống cầu thang sắt ôm chầm lấy Git Clinton.
Sau đó, Joseph Clinton nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Cảm ơn giáo chủ Trần, con cảm thấy cuộc đời con thật sự đã bắt đầu thay đổi tốt hơn rồi..."
"Ừ, vậy là tốt rồi, chúc anh mau chóng bình phục."
Trần Tiên gật đầu cười.
Dù giờ nhà Clinton mới tới nhận Joseph có vẻ muốn lợi dụng anh ta, dù gì gia tộc Clinton cũng là một gia tộc chính trị.
Nhưng cũng coi như, nhà Clinton có thể cho anh ta cuộc sống sung túc đủ đầy.
Anh cười nói: "Vậy chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện ở đây thôi, rảnh thì đăng video ngắn hoặc là Twitter, để mọi người quan tâm anh biết được tình hình cuộc sống sau này của anh."
EQ thấp: Để ta ghi chép số liệu thí nghiệm cái đã, không nên lãng phí Thiên Cơ Kính mà tìm tòi.
Joseph Clinton nghẹn ngào gật đầu: "Vâng, cảm ơn ngài, thật sự vô cùng cảm ơn..."
Trần Tiên gật đầu nhẹ, rồi ngắt liên lạc.
Còn trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều khán giả đang cầu xin một suất chuyển vận.
«Giáo chủ Trần cho thêm một suất nữa đi! Con cũng muốn được chuyển vận! » «Đang bệnh mà đổi lại được cả một đống tiền của cải, cảm thấy vẫn có lời! » «Ô ô, tôi không nên do dự mà, giáo chủ Trần sao lại hại tôi được chứ? » «Tôi thấy những người như Joseph Clinton có nhân tài thì mới cần chuyển vận, còn người khác không gấp thì cứ bình thường thôi vậy. » Trần Tiên cười nhạt một tiếng, nói: "Được rồi, hôm nay phát sóng đến đây thôi, tối mai gặp lại."
Nói xong anh liền mặc kệ những tiếng la ó của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp mà tắt livestream.
Một lát sau, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai anh.
[Hôm nay livestream kết toán, nhận được 1,280 điểm danh vọng tích lũy.] [Văn hóa dược thiện nước Viêm và văn hóa Pháp Gia chuyển vận thành công, nhận được hai lần cơ hội rút thưởng.] [Mời lựa chọn hạng mục rút thưởng: Một, đạo pháp, hai, võ công, ba, đạo cụ, bốn, kỹ năng đặc thù, năm, hoàn toàn ngẫu nhiên.] Trần Tiên cười cười, quả nhiên là lại có hai lần rút thưởng.
"Chọn đạo pháp và hoàn toàn ngẫu nhiên."
[Bắt đầu rút thưởng tại ao đạo pháp... Chúc mừng ký chủ nhận được chỉ toàn thiên địa thần chú...] "Má nó... Khụ khụ, ta Phúc Sinh vô lượng thiên tôn a!"
Thấy mình vậy mà rút được chỉ toàn thiên địa thần chú trong bát đại thần chú của đạo môn, Trần Tiên cảm thấy thật khó tin.
Hệ thống này hôm nay có uống thuốc rồi à?
Hệ thống: ...
Tiếp nhận xong chỉ toàn thiên địa thần chú, Trần Tiên cảm thấy mình giờ cũng là tu sĩ Huyền Môn có gia thế rồi.
Nên gỡ bỏ cái mác ma tu giả dạng này thôi.
[Bắt đầu rút thưởng tại ao hoàn toàn ngẫu nhiên... Chúc mừng ký chủ nhận được quan tài Xích Thiên...] "..."
Một giây sau, một chiếc quan tài màu đỏ đen xuất hiện trong không gian hệ thống.
[Quan tài Xích Thiên: Tọa cụ của cự phách ma đạo Xích Thiên lão tổ, vỏ ngoài được làm từ nhiều loại thần kim mạnh mẽ, gần như không thể phá vỡ.] [PS: Bên trong lớp vỏ hung tợn lại là một căn phòng nhỏ ấm áp, đông ấm hè mát, khí hậu dễ chịu, vô cùng thoải mái. Nằm trong quan tài, ngươi có thể bay đi bất cứ đâu, hoặc là trực tiếp dùng quan tài đập tan mục tiêu nghiền nát kẻ địch.] Vừa bóc một góc cái mác ra thì nó lại được dán chặt lại, hơn nữa lại càng chuẩn.
"Hệ thống, tăng liều thuốc lên đi."
Trần Tiên lắc đầu, rồi rời khỏi thư phòng.
Hệ thống: ...
Hệ thống cảm thấy rất oan, đây là rút thưởng hoàn toàn dựa vào nhân phẩm và số mệnh.
Còn Trần Tiên thì, hiểu rồi sẽ hiểu.
...
Đi vào một căn phòng trống trong lầu các, Trần Tiên liền đặt quan tài Xích Thiên ra.
Quan tài Xích Thiên dài 2,2 mét, rộng 1,8 mét, cao 0,5 mét.
Đặt dưới đất giống như một cái giường lớn nặng nề, tất nhiên giường bình thường sẽ không bốc cháy ngọn lửa đỏ sẫm dày đặc, ngọn lửa thỉnh thoảng cuộn lên thành hình dạng đầu lâu.
Mặt ngoài quan tài Xích Thiên là đồ đằng Ma Long chín đầu vừa huyền ảo vừa hung tợn.
Mặt khác, cái quan tài này là loại trượt sang bên, Trần Tiên vừa khẽ nghĩ, nắp quan tài liền trượt từ trái sang phải.
Dù nắp quan tài đã mở, nhưng khi nhìn vào từ bên ngoài, bên trong lại tối đen như vực sâu.
"... "
Nói là ấm áp đâu?
Đây chắc là sự ấm áp trong mắt của Xích Thiên lão tổ.
Trần Tiên hít sâu một hơi rồi nhảy vào trong.
Một giây sau, anh liền rơi vào một phòng ngủ theo phong cách cổ điển, y như phòng ngủ của người cổ đại.
Có điều, vị trí cái bàn ở giữa phòng ngủ lại là một thứ giống như một chiếc giường không đậy nắp, trông giống quan tài cỡ lớn hơn.
"..."
Phòng ngủ á? Trong mắt người bình thường thì đây là linh đường chứ nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận