Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 433: Đạt đến Phù Tang (length: 8002)

Khi khán giả thấy Trương Hiên thế mà thành công đột phá bộ lạc Người Khổng Lồ để tiến vào thần miếu, đều có chút không phục.
«What the fuck! Thế mà hắn thành công! » « Ô ô không muốn a, nhìn thấy hắn thành công, còn khó chịu hơn cả bị giết! » « Đố kỵ khiến ta căm phẫn điên cuồng. » « Tên này có phải đổi vận không, bốc trúng suất vào đã đành, còn vừa đúng lúc đám người khổng lồ kia truy sát Bama mà đến bộ lạc, vận may này đúng là tốt đến nổ trời. » « Chắc giờ Bama khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi. » « Nếu Cynthia và Bama ban đầu đồng ý hợp tác, biết đâu chừng đã không bị loại, mà lại còn được chia phần thưởng. » Trong khung hình trực tiếp, Trương Hiên đã đến trước rương báu, thấy hắn cẩn thận từng li từng tí đứng nép sang một bên để mở rương.
Vừa mở rương ra đã lập tức giơ chảo lên che chắn phía trước, cứ như sợ trong rương có quái vật nhảy ra vậy, đúng là quá cẩn thận và chắc chắn.
Chỉ thấy trong rương có một tấm bùa hộ thân hình tam giác được đặt trong túi của Tố Phong, một hộp đựng đan dược, cùng mười chiếc vé vào cổng Chân Tiên.
Trương Hiên kích động vươn tay định lấy đồ vật bên trong, nhưng chợt nhớ ra điều gì, vội vàng quỳ xuống đất bái lạy Trần Tiên một hồi.
"Cảm tạ Chân Quân ban ân!!"
Dập đầu ba cái xong, hắn mới đứng lên cất đồ vào ba lô, sau đó vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng trong thần điện để chờ Trần Tiên và mọi người đến.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít khán giả thấy cảnh này thì đỏ cả mắt.
« Đáng chết, phần thưởng này sao mà phong phú thế! » « Đố kỵ khiến ta biến chất mất rồi! » « Chỉ riêng viên đan dược kia thôi, giá trị đã vượt quá cả trăm triệu rồi, đừng nói gì đến bùa hộ thân và mười cái vé vào Chân Tiên. » « Cynthia và Bama chắc đã khóc ngất trước màn hình trực tiếp rồi. » « Ô ô, vì sao người nhận được suất vào cổng không phải ta. » Chờ đến khi Trần Tiên ba người tới nơi, đã là sáng ngày hôm sau, Trương Hiên ăn hết đồ ăn vặt rồi, liền ngủ một giấc ngon lành trong thần miếu.
Lão Rand và gã đồ tể Lạc Phu vừa đi đường vừa chụp không ít ảnh, còn tìm được vài món đồ để làm kỷ niệm.
Tuy có hơi mệt mỏi, nhưng họ vẫn tươi cười rạng rỡ.
Bốn người liên hoan ăn một bữa trong thần miếu, gã đồ tể Lạc Phu còn dùng vĩ cầm diễn tấu một khúc.
Cuối cùng họ chụp ảnh chung một tấm, lưu lại phương thức liên lạc của nhau, rồi được Trần Tiên đưa về nhà.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đều không ngừng bày tỏ sự hâm mộ.
Được cùng Năng lượng ánh sáng và Trần Tiên ăn cơm, chụp ảnh chung, thế thôi cũng đủ làm không ít tín đồ phát cuồng lên vì ghen tị đến độ biến chất.
Xử lý xong chuyện bí cảnh, Trần Tiên ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Cũng nên lên đường đi vũ trụ xem sao."
. .
Thế giới thứ hai.
Trần Tiên hóa thân đã ngồi thuyền được vài ngày.
Dù sao thời đại này thuyền đều là thuyền buồm, từ Đông Hải thành xuất phát đến Phù Tang, nếu thời tiết đẹp mà xuôi gió thì cũng phải mất sáu bảy ngày.
Mà lần này họ lại còn gặp thời tiết khắc nghiệt.
Tuyết Hà đi vào khoang thuyền nói với Trần Tiên, người đang nghiên cứu cách biến đá thành vàng: "Tiền bối, người lái thuyền nói phía trước sắp có bão, phải nhanh chóng đổi thuyền, nếu không có khi sẽ thuyền tan người mất."
Trần Tiên liếc nhìn Tuyết Hà, tiện miệng nói: "Nói với hắn không cần đổi thuyền, chuyện thời tiết ta sẽ giải quyết."
"Dạ."
Tuyết Hà đáp lời rồi quay người đi ra.
Nàng thực sự không hiểu sao cả đoạn đường nay Trần Tiên cứ nghịch đá, nó chỉ là một khoáng chất thủy ngân bình thường thôi mà.
Sau khi nàng đi rồi, Trần Tiên tiếp tục vuốt ve khối khoáng chất thủy ngân kia.
Trên tay hắn có một loại từ lực mạnh mẽ đang xâm nhập vào bên trong khối khoáng chất thủy ngân, muốn thay đổi kết cấu phân tử của nó.
Từ lực là một trong tứ đại lực của vũ trụ, cũng là một trong những phương hướng mà hắn lựa chọn đi theo Lôi đạo.
Người lái thuyền nghe Tuyết Hà nói mà sợ hết hồn.
"Bão trên biển so với bão trên đất liền còn đáng sợ hơn nhiều, các người đừng có đùa với tính mạng của bọn ta chứ?"
Tuyết Hà cười nói: "Yên tâm đi, trên thuyền này có thần tiên mà."
". . ."
Người lái thuyền không nói gì nhìn Tuyết Hà, hắn biết võ giả cửu phẩm lợi hại, võ giả cửu phẩm không chỉ có thể khai sơn phá thạch, còn có thể chặn cả ngàn quân.
Nhưng trước sức mạnh của tự nhiên, họ giỏi lắm chỉ tự bảo vệ mình được thôi, đến lúc đó khổ vẫn là hắn, con thuyền này là báu vật của hắn mà.
"Nói trước, nếu thuyền này có chuyện gì, các ngươi phải bồi thường gấp đôi tổn thất cho ta."
Tuyết Hà lấy ra một tờ ngân phiếu ném trước mặt người lái thuyền.
"Đủ không?"
"Đủ rồi!"
Người lái thuyền lập tức cất ngân phiếu, quay sang gọi thủy thủ: "Không đổi, cứ đâm đầu vào bão mà tiến, tối nay ta sẽ cho đám đạo trưởng thấy được anh hoa Phù Tang!"
Rất nhanh, thuyền đã đi tới rìa cơn bão, sóng biển bắt đầu lớn dần.
Trên trời mây đen che kín cả bầu trời, dưới biển một màu đen kịt, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm chớp lóe lên, chiếu sáng cả một vùng sóng lớn đang cuộn trào.
"Lôi đình a... Tiền bối thích nhất."
Vương Tử Hư nhìn tia chớp trong gió lốc mà cảm thán.
Đào Kiếm Cương cũng gật gù đồng ý.
Một giây sau, quả nhiên có một luồng điện quang từ trong khoang thuyền bay ra, nháy mắt đã xâm nhập vào giữa phong bạo, dẫn dắt sấm sét hội tụ.
Người lái thuyền cùng đám thủy thủ đều trợn tròn mắt.
"Vừa rồi đó là cái gì? !"
"Trong thuyền sao có thể có sấm chớp bay ra?"
Tuyết Hà cười nói: "Đó chính là thần tiên mà ta đã nói đó."
"? ? ? ?"
Người lái thuyền và đám thủy thủ cùng nhau ngây người ra.
Còn trong cơn bão, Trần Tiên uống đủ sấm sét rồi liền bắt đầu niệm chú Ngũ Lôi Chính Pháp gọi mưa trong trời.
"Phi thiên hốt hỏa, hiển hách Dương Tinh. Thể thống tam giới, quyền nắm 4 minh. Thủy quan bài tiết không kiềm chế, không khóa Lôi Thành... Đạo sắc Ngọc văn, dừng mưa mời trời quang. Ánh nắng phát huy, vạn cốc giấu Vân, thần binh khẩn cấp nhanh như pháp lệnh."
Một giây sau, ánh kim quang xé toạc mây đen, chiếu xuống biển rộng, rọi lên người Trần Tiên.
Mây đen nhanh chóng tan biến, sóng gió cũng dần yên ả.
Một cơn bão lớn mà vô số người đi biển phải kinh hãi đã biến mất trong chớp mắt.
Nếu không phải vừa rồi còn có chút nước mưa bị gió thổi tới táp lên người khiến y phục bọn họ còn hơi ẩm, thì có khi họ đã nghĩ những chuyện vừa rồi là ảo giác.
Mà Trần Tiên cũng tắm mình trong ánh nắng rực rỡ bay vào khoang thuyền.
"Ta tiện tay đổi hướng gió một chút, giờ cứ căng buồm hết cỡ đi."
"Thần... Thần tiên a!"
Người lái thuyền và đám thuyền viên đồng loạt quỳ xuống.
Trần Tiên không nói gì, mà trực tiếp đi vào khoang thuyền.
Thanh Vi Tử cười vỗ vai người lái thuyền, "Sư phụ ta đi rồi, mau mau lái thuyền cho cẩn thận nhé."
Nói rồi, hắn đưa tay lấy lại số tiền mà lúc nãy Tuyết Hà đặt cọc cho người lái thuyền.
"Vâng, vâng! Mau mau căng hết buồm lên!"
Người lái thuyền đứng dậy dặn dò đám thủy thủ làm việc, rồi lại móc ra một lượng bạc.
"Tiên nhân thuê thuyền của ta thật là vinh hạnh của ta, số tiền thuê thuyền này ta cũng trả lại cho đạo trưởng!"
"Ha ha, không cần đâu, cứ lái thuyền cho tốt là được rồi."
Thanh Vi Tử cười đẩy số bạc về, vẻ mặt tự hào.
Đời này hắn đắc ý nhất không phải là việc phát minh ra thăng cơ đan, mà là lúc đó ma xui quỷ khiến bái Trần Tiên làm sư phụ.
Người lái thuyền lúc trước còn thấy cho thuê thuyền cho đám đạo sĩ này bị thiệt, giờ khắc này lại thấy đây là vinh hạnh lớn lao, dù sao thì hắn cũng đã chở cả thần tiên.
Xuôi gió xuôi nước, thuyền cuối cùng cũng đến Phù Tang vào lúc chạng vạng tối.
Bầu trời không rõ là do ánh ráng đỏ hay ánh sao mà lúc chiều tà lại trở nên một màu đỏ rực, như thể đang báo hiệu một điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận