Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 437: Trần lão ma thật tức giận (length: 8209)

Thành Nguyên Hạ, cũng chính là thành trì bên dưới Cao Thiên Nguyên.
Muốn lên hoàng thành Cao Thiên Nguyên, phải đi qua thành Nguyên Hạ trước đã.
Khi màn đêm vừa buông, bảy tên ký chủ Tà Binh liền chạy đến thành Nguyên Hạ.
Bọn hắn vừa đặt chân vào thành, Trần Tiên lập tức phát hiện ra, bởi vì Táng Kiếm Mộ giống như ngửi thấy mùi tanh nồng nặc của cá mập trắng khổng lồ, đã kích động tự mở ra nhanh chóng.
Đương nhiên, dù kích động nó cũng không dám tự ý mở ra, dù sao Trần lão… Khụ khụ, Trần đại tiên không cho phép.
Táng Kiếm Mộ vừa mở, toàn bộ binh khí bên trong đều bị ăn mòn, đến lúc đó binh khí của người khác đều biến thành màu của nó.
Nói thật, cái thần thông này mà rơi vào tay người khác, có lẽ sớm đã gây họa một phương, trở thành nỗi kinh hoàng cho tất cả kiếm khách.
Còn bảy thanh yêu binh sau khi tiến vào thành Nguyên Hạ, cũng sinh ra cảm giác nguy hiểm tột độ, cứ như bị một loài thiên địch đáng sợ nào đó nhắm tới.
Bảy người cùng dừng bước ở sát cổng thành.
"Các ngươi có cảm thấy không..."
"Lộp cộp... Chúng ta hình như bị thứ gì đó rất đáng sợ để mắt tới."
"Chúng ta tập hợp bảy loại tội ác của loài người mà sinh, trên đời này lại còn có thứ gì tà ác khủng bố hơn cả chúng ta, thật không thể tin nổi..."
"Đúng vậy, lẽ nào nơi này giấu một con đại ma đầu nào đó... Chẳng lẽ là tên Phù Tang vương sa đọa thành yêu, thích ăn tươi nuốt sống kia?"
"Tuyệt đối không phải, ta từng thấy Phù Tang vương rồi, nó cho ta cảm giác còn chưa bằng một phần vạn của cái thứ trong thành Nguyên Hạ lúc này."
"Tà ma kinh thiên kia chắc chắn là bị thần dược hấp dẫn tới, tranh thủ lúc nó chưa phát hiện ra chúng ta, mau trốn đi thôi!"
Đột nhiên, bọn hắn cảm nhận được điều gì đó, tất cả đều kinh hãi ngẩng đầu lên.
Trăng máu lơ lửng giữa trời, yêu dị vô cùng.
Một bóng người đứng trên sát cổng thành, khoác lên mình ánh trăng đỏ rực, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn hắn, cứ như đang nhìn con mồi đã định phải chết.
"... "
Trần Tiên lần này thật sự hơi tức giận.
Bảy tên vương bát đản này thật sự là không biết phép tắc.
Đại khủng bố thì thôi đi, cái gì mà còn tà ác khủng bố hơn cả bọn chúng!
Tên Phù Tang vương thích ăn tươi nuốt sống còn không bằng một phần vạn của hắn! ?
Đúng là tự tìm đường chết! Tự tìm đường chết mà! ! !
Mặc dù hắn có thể dùng Táng Kiếm Mộ thôn phệ bảy thanh Tà Binh trong nháy mắt, nhưng lúc này, hắn không muốn cho bọn chúng chết dễ dàng như vậy.
Lúc này, Táng Kiếm Mộ đang đói bụng kêu gào cũng im lặng xuống, biểu thị mình thật ra không quá đói.
Táng Kiếm Mộ: Ta nói các ngươi chạy thì chạy đi, còn nói nhiều làm gì cho nó bực? Cái này chẳng phải là tự tìm khổ sao!
Cầm thanh trường kiếm như quyền trượng, gã chư hầu dẫn theo mấy trăm kiếm yêu phía sau run giọng hét lên: "Ngăn hắn lại! ! !"
Nói xong, hắn lập tức quay người chạy trối chết, sáu tên ký chủ Tà Binh còn lại cũng chia nhau bỏ chạy.
Cũng giống như lúc tên độc giác tiên cảm nhận được sự kinh khủng của đại ma vương đầu trọc, không chạy thì chỉ có nước bị đánh nát, đương nhiên là chạy cũng không thoát.
Ầm ầm! !
Sấm sét nổ vang, lôi đình đỏ đen trong hư không cuồn cuộn như sóng dữ, có thể tiêu diệt mấy trăm kiếm yêu trong một nước, trong nháy mắt tất cả đều ngã gục xuống đất, tắt thở.
Gã chư hầu cầm chuôi kiếm quyền trượng ôm đầu ngã nhào xuống đất, việc tử thể hoàn toàn tiêu diệt khiến hắn bị phản phệ kịch liệt.
Một giây sau, hắn khó khăn bò dậy từ dưới đất, định tiếp tục chạy trốn.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy một đôi chân xuất hiện trước mặt, hắn mặt mày trắng bệch chậm rãi ngẩng lên, nhìn từ chân lên.
Trong lòng mang chút ảo tưởng, hy vọng chủ nhân của đôi chân trước mắt chỉ là một người qua đường.
Đôi bắp chân xa lạ, bàn chân, vạt áo, thân người, cuối cùng là khuôn mặt xa lạ, đôi mắt quen thuộc lại lạnh lẽo.
Bốp!
Trần Tiên giơ chân lên giẫm lên đầu hắn, từ từ hạ thấp xuống, để hắn tận hưởng quá trình cái đầu bị đạp nát từ từ.
Hắn liều mạng phản kháng, hai mắt trợn lên gần như vỡ ra, con ngươi co rút không ngừng, hàm răng nghiến chặt đến mức muốn nát cả ra, nhưng giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Sau ba mươi giây dài đằng đẵng, một tiếng bốp vang lên, báo hiệu sự giải thoát hoàn toàn cho gã ký chủ Tà Binh đầy bá khí.
Trần Tiên giơ tay thả Táng Kiếm Mộ ra nuốt chửng tà binh, sau đó quay người nhìn về hướng tên ký chủ Tà Binh khác đang bỏ chạy gần đó.
Khóe miệng hắn từ từ cong lên, nở nụ cười thích thú.
"Kiểu đi săn chính nghĩa này, thật khiến người ta vui vẻ quá mà ~"
Táng Kiếm Mộ: Hệ thống ngươi nhìn hắn kìa!
Hệ thống: Không nhìn. —— run rẩy. jpg
Kẻ cầm lưỡi búa Tà Binh đại diện cho sự tàn bạo là gã chư hầu thứ hai.
Hắn vừa chạy được một đoạn, chợt thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất.
Đến khi hắn hoàn hồn lại, thì phát hiện mình đã bị ai đó bóp cổ nhấc bổng lên.
Hắn không thể cúi đầu, chỉ có thể liều mạng ngước mắt nhìn xuống.
"Dám bảo bản chân quân là tà ma phải không, các ngươi biết cái gì là tà ma hả!"
Trần Tiên đưa tay xé toạc lồng ngực hắn, moi trái tim ra, sau đó trước sự kinh hãi tột độ của hắn, từ từ bóp nát.
Vì có Tà Binh nên hắn không chết, nhưng cũng vì Tà Binh, hắn cảm nhận được thế nào mới thực sự là sự tàn bạo.
Sau trái tim là ngũ tạng lục phủ, đau đớn, thật sự quá đau đớn.
Cuối cùng hắn phải cầu xin Tà Binh dứt bỏ sự duy trì sự sống, hắn mới được hoàn toàn giải thoát.
Trần Tiên vung xác hắn lên, Táng Kiếm Mộ liền nuốt chửng thanh Tà Binh thứ hai.
Thanh Tà Binh thứ ba gặp nạn là Kim Cương Xử đa năng đại diện cho sắc dục.
Ả nghệ kỹ phát hiện không thể trốn thoát thì muốn thử dùng mỹ nhân kế.
Dù sao ả cũng là đệ nhất nghệ kỹ Phù Tang, nếu không phải đồng thời là võ giả thất phẩm, chắc đã bị Phù Tang vương thu vào hậu cung.
"Đừng giết ta, ta có thể trở thành sủng vật của ngươi, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi ~"
"À? Thật sao?"
Trần Tiên mỉm cười đưa tay đặt lên mặt ả nghệ kỹ, trực tiếp hái đầu ả xuống.
Ả nghệ kỹ chưa chết ngay, mặt đầy kinh hãi nhìn hắn.
"Vừa hay ta đang muốn đá bóng..."
Trần Tiên nói xong liền đá mạnh một cú, sút bay đầu ả ra ngoài mấy chục dặm vào một vũng nước bẩn.
...
Trăng đỏ lơ lửng, nhuộm biển lớn thành một vùng máu.
Thợ rèn Vũ Thôn đã chạy tới bờ biển, cướp một chiếc thuyền hướng sang Cao Ly láng giềng.
Thuyền nhanh chóng rời xa Phù Tang, đến khi sắp không thấy Phù Tang nữa, thợ rèn Vũ Thôn mới ngồi xuống dưới cột buồm thở phào.
Nhưng khi vào khoang thuyền để vứt xác những ngư dân kia xuống biển, hắn lại phát hiện xác chết biến mất hết.
"... "
Hắn nuốt nước bọt, rời khỏi khoang thuyền, phát hiện một người đang ngồi ở mũi thuyền.
Trần Tiên nhìn biển cả rực màu máu, hỏi: "Sao ngươi lại rèn ra những thứ này?"
Nói rồi, sáu thanh Tà Binh bay ra từ Táng Kiếm Mộ, vây quanh hắn.
Lúc này, sáu thanh Tà Binh đã nhuốm thêm màu sắc tà dị, như từ địa ngục trở về.
Vũ Thôn cười khổ, lòng đã tuyệt vọng đến mức không còn tâm trạng giãy giụa.
Hắn đi ra mép thuyền, quay đầu nhìn về phía Phù Tang đã sắp khuất bóng.
"Phụ thân ta từng là thợ rèn giỏi nhất Phù Tang, lúc ông rèn xong tác phẩm tâm đắc nhất trong đời thì lại bị những tên kiếm khách tham lam nghe tin mà đến cướp kiếm, đẩy ông vào lò kiếm, thiêu sống... "
"Cho nên mục đích ban đầu của ta không phải là rèn ra Tà Kiếm, mà là để chôn sống tất cả những kẻ nghe tin mà đến cướp kiếm, bọn chúng đều đáng chết!"
Trần Tiên đứng dậy quay đầu nhìn về phía Vũ Thôn.
"Ngươi cũng là một nhân vật đấy chứ."
Nói rồi, hắn giơ tay lên, còn Vũ Thôn thì nhắm mắt lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận