Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 261: Cho cẩu cải mệnh (length: 8093)

Trần Tiên, người giấy phân thân gõ ngón tay lên bàn, lên tiếng: "Được rồi, mọi người đừng nói linh tinh nữa, tiếp theo hãy nghe ta nói cho kỹ, bởi vì chuyện này đối với các ngươi mà nói có thể rất quan trọng đấy."
"Đầu tiên, ta hiện tại quả thật đã có được khả năng nghe thấy lời cầu cứu của tín đồ, nhưng không phải là có thể nghe được tất cả lời cầu cứu, điều này có lẽ liên quan đến sự thành kính hoặc một vài nguyên nhân riêng của mỗi người."
"Tiếp theo, ta cũng không ở Thiết Tháp quốc, chỉ là nghe được lời cầu cứu nên mới đi qua đó thôi, và hiện tại cũng chưa có ý định mở phân quán."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều người xem lập tức phấn khích.
« Ôi trời đất ơi! Quá ngầu rồi! » « Nếu thần linh không nghe thấy lời cầu cứu của ngươi, nhất định là do ngươi chưa đủ thành kính, hoặc là ngươi đã làm điều gì sai trái! » « Ai đó đến cướp ta đi, ta muốn thử xem! » « Lầu trên, như ngươi mà có hét rách cả cổ họng thì Trần giáo chủ cũng chẳng nghe thấy đâu. » « Vậy cho ta biết ai mới thực sự là vị thần đáng để tín ngưỡng! » Đương nhiên, những kẻ tội phạm thì hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Trong một ổ của đám người ban đêm.
"Ôi, mẹ kiếp, sau này còn làm sao để ta đi cướp đây!"
"Khiến đối phương không thể kêu cứu chẳng phải là tốt hơn sao?"
"Hả? Trực tiếp giết người à?"
"Mang theo tất bên người, lúc cướp thì nhét tất vào miệng đối phương."
"Trời ơi! Huynh đệ, ngươi đúng là thiên tài!"
...
Trần Tiên, người giấy phân thân tiếp tục: "Cuối cùng, khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, mà cầu cứu vô vọng, các ngươi có thể thử kêu gọi ta, đương nhiên, đừng từ bỏ tự cứu, vì ta cũng không chắc sẽ nghe được lời kêu gọi của ngươi."
"Mặt khác, nếu gặp phải cướp, đối phương có súng dí vào người, chỉ đòi tiền thôi thì tốt nhất đừng có gọi bậy, đừng để bị đánh chết rồi lại trách ta."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả lập tức vừa buồn cười vừa bực mình.
« Mẹ kiếp, sao ta lại quên mất điều này! » « Ta cũng vậy, vốn còn định lần sau bị cướp thử xem, nghĩ lại thì thôi đi, dù sao lưu manh bóp cò nhanh hơn. . . » « Ha ha ha, đây là dành cho những trường hợp đặc biệt, cướp tiền thông thường thì coi như xong, đương nhiên nếu lưu manh nổ súng thì các ngươi có thể thử gọi một tiếng, để Trần giáo chủ báo thù cho. » « Không ngờ đến cả tình huống này mà Trần giáo chủ cũng nghĩ tới cho chúng ta, không hổ là Trần giáo chủ ôn nhu, cẩn thận. » « Kiến thức bỏ túi: Bị cưỡng bức, hẳn là có thể lén gọi Trần giáo chủ cứu mạng. » « Khá lắm, nam cũng được sao? » « Mẹ kiếp, mấy người thật là ghê tởm. . . » Khóe miệng người giấy phân thân giật giật, các ngươi đúng là thích làm khó ta mà.
"Được rồi, giờ tiếp tục bài giảng hôm trước, những ai muốn tu tiên thì hãy nghiêm túc lắng nghe, những kiến thức văn hóa này xem ra không cần dùng đến nhưng thật ra đều hữu dụng cả đấy."
Thực tế thì là không cần dùng đến, trừ khi đi theo con đường ngộ đạo thuần túy.
Sau tiết văn hóa là khóa tu luyện Bát Đoạn Cẩm, cuối cùng là phần trình diễn pháp thuật.
Nội dung trình diễn pháp thuật hôm nay tương đối nhạt nhẽo.
Một là xem tuổi thọ của người giàu có, kết quả là hưởng phúc an nhàn lúc về già.
Hai là tìm trẻ lạc, kết quả là đứa trẻ đã chết, nguyên nhân chết là do bị mấy đứa trẻ khác lừa vào rừng nhỏ giết hại, thi thể bị chúng mang ra vùng ngoại ô chôn.
Vì pháp luật của America tương đối đầy đủ, dù là trẻ vị thành niên cũng sẽ bị bỏ tù nên Trần Tiên không trừng phạt thêm những đứa trẻ này.
Nhưng chuyện này cũng làm hắn nhớ tới một số những đứa trẻ cặn bã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Để thông suốt tư tưởng, hắn quyết định mở đàn trừng phạt luôn.
Không chỉ những bậc phụ huynh dung túng, mà cả những kẻ đứng sau giật dây cũng bị lôi ra chịu tội luôn.
Thật ra cũng chỉ hơn ba trăm người thôi, khiến hắn cảm thấy mình như dùng dao mổ trâu giết gà.
"Cứ cảm thấy hơi thiệt thòi thì phải, đúng rồi, thử nghiệm ý tưởng lần trước xem sao."
Lần này hắn không trực tiếp chú sát mà quyết định dùng chuyển vận thuật lên toàn bộ bọn chúng, còn đối tượng chuyển vận chính là một con chó hoang lông vàng bệnh tật khắp người.
Do hắn dùng Viên Kính Thuật tìm thấy gần bãi rác Los Santos.
Sau khi phân thân mang chó về, Trần Tiên nói với con chó lông vàng: "Ngươi đã mắc bệnh nặng, chỉ hai ba ngày nữa là sẽ chết, bây giờ ta sẽ chuyển toàn bộ vận khí của hơn ba trăm người cho ngươi."
"Tiếp theo ngươi có thể sẽ trải qua khoảng thời gian chó sinh huy hoàng nhất, nhưng tác dụng phụ thì ngươi không thể chịu được, nếu bằng lòng thì gật đầu nhé."
Do có giao tiếp thần thức, nên con chó hiểu lời Trần Tiên nói, nó khó khăn gật đầu, rồi nằm xuống đất lười biếng không động đậy.
"Vậy thì, tiếp theo cứ để ta xem ngươi có thể tạo nên sự huy hoàng gì."
Trần Tiên cười nhạt một tiếng, quay lại pháp đàn bắt đầu thi pháp.
Rất nhanh một con rối khắc đầy những chữ nhỏ li ti đã được treo ngược trên một con chó rơm, sau đó bị hắn nhét vào túi không gian tùy thân.
"Mang nó về gần bãi rác."
Trần Tiên dặn dò phân thân xong, người giấy phân thân liền cưỡi Dực Long mang con chó lông vàng rời đi.
...
Trên đường phố gần bãi rác.
Người giấy phân thân đặt con chó lông vàng bên cạnh thùng rác, sau đó mở ẩn thân đứng chờ kỳ tích xảy ra.
Chẳng bao lâu, một chiếc taxi đột nhiên bảy lần quặt tám lần rẽ, lao vào trong đống rác.
Dọa con chó lông vàng đang hấp hối nhảy dựng cả lên, do adrenaline kích thích mà nó gần như quên mất mình đang bệnh nặng, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Từ chiếc taxi xịt khói, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm chạy xuống xe, vừa chạy vừa kêu cứu.
"Cứu mạng với! Có biến thái!"
Ngay sau đó, ở ghế lái cũng lao xuống một người, chính là gã tài xế taxi đầu đầy máu, hắn cầm dao tức giận xông về phía người phụ nữ.
"Con mẹ nó, đồ đàn bà lẳng lơ! Lão tử muốn giết chết ngươi!"
Gã biến thái túm lấy tóc người phụ nữ bằng một tay, tay kia cầm dao định hành hung.
Con chó lông vàng chẳng nghĩ ngợi gì, lao thẳng về phía tên tài xế suýt tông chết nó, há mồm ra ngoạm lấy bàn tay đang cầm dao của hắn.
Gã tài xế taxi hoàn toàn không để ý rằng bên cạnh thùng rác bị đổ còn có một con chó hoang đang giận dữ.
"Á á á!!!"
Bàn tay tên biến thái bị cắn trúng, vừa hay bị thương vào gân và động mạch.
Con dao trong tay "coong" một tiếng rơi xuống đất, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tài xế, nhìn lại thì thấy tài xế đang ôm tay bị thương lùi về phía sau mấy bước.
Mà một con chó lông vàng đang đứng canh giữ sau lưng cô ta, bên cạnh còn có con dao bị rơi.
"Mẹ kiếp! Ta giết hết lũ bây giờ!"
Tên biến thái giận dữ gầm lên một tiếng, lại lần nữa xông tới.
Con chó lông vàng lập tức nhào đến, người phụ nữ lập tức kinh ngạc bịt miệng lại, không ngờ con chó lông vàng lại đang bảo vệ cô ta.
Nhưng con chó lông vàng nhanh chóng vì bệnh cũ tái phát mà hết sức, bị gã biến thái đấm đá một trận tơi bời.
Người phụ nữ lập tức cuống lên, lúc này cô ta mới chú ý đến con dao, cô hít sâu một hơi cầm dao lên xông về phía trước, cắm một nhát vào bụng gã biến thái.
Tên biến thái ngơ ngác dừng lại, nhìn xuống bụng mình, sau đó ôm bụng tê liệt ngã xuống đất.
Người phụ nữ ôm con chó lông vàng khóc nức nở: "Tiểu bảo bối, mày không sao chứ, cố lên, ta nhất định phải tìm bác sĩ thú y giỏi nhất chữa cho mày!"
Và lúc này, trên đường phố cũng vang lên tiếng còi cảnh sát.
Nhìn đến đây, người giấy phân thân liền rời đi, dù sao diễn biến tiếp theo bản tôn dùng Viên Kính Thuật xem thì dễ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận