Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 438: Đạt đến Lĩnh Nam Vương phủ (length: 8011)

"Hả? Tà Binh đều giải quyết hết rồi ư?!"
Đám người Tuyết Hà khi tỉnh lại đều ngơ ngác cả mặt.
"Tiên sinh, sao ngài không đợi chúng ta vậy, chúng ta rất muốn xem phong thái hàng yêu phục ma của ngài mà..." Đào Kiếm Nhu có chút thất vọng nói.
Trần Tiên giang tay ra, tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.
"Ai mà biết đêm qua bọn chúng lại tự mò đến cửa chứ, đoán chừng cũng là nhắm vào thứ thần dược kia."
Tôn Huệ Nương vui mừng nói: "Vậy chẳng lẽ chúng ta có thể về Trung Nguyên rồi?"
Đối với một cô nương bảo thủ truyền thống mà nói, thực sự không thể chấp nhận nổi những thứ của Phù Tang, ở đây thêm một khắc cũng như đứng cạnh hố phân vậy.
Trần Tiên gật nhẹ đầu, mọi người đều mừng rỡ khôn xiết.
Ăn sáng xong, Trần Tiên liền ngự kiếm mang theo bọn họ bay đến bờ biển, chính là bến tàu ngày trước bọn họ đậu thuyền công chức.
Lúc này, quanh bến tàu đang có rất nhiều người vây quanh, có người Phù Tang, cũng có người trong võ lâm đến từ Trung Nguyên.
Những người này đều đang vội vàng tìm thuyền rời khỏi Phù Tang, mấy chiếc thuyền hàng, thuyền đánh cá kiếm tiền tự nhiên thích thú cho bọn họ lên thuyền.
Nhưng thuyền của đám Trần Tiên lại không dám kiếm khoản tiền này, dù sao dáng vẻ Trần Tiên tắm mình trong lôi đình xua tan bão táp ngày hôm đó bọn họ có chết cũng không quên được.
Đáng tiếc những thuyền khác xung quanh đã chở đầy người rời đi, chỉ còn lại chiếc thuyền đạo gia vẫn còn, những người này đang bất chấp sự ngăn cản của nhà đò, muốn cưỡng ép lên thuyền rời khỏi Phù Tang.
Còn đám nhà đò thì ra sức ngăn cản.
"Đừng lên thuyền! Thuyền của chúng tôi đã được thần tiên lão gia bao trọn rồi! Mấy người đi thuyền khác đi!"
Nhà đò nói xong ra hiệu thủy thủ nhanh chóng nhổ neo rời bờ, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Một gã tráng hán râu quai nón cầm đại đao cưỡng ép nhảy lên thuyền, hung hăng hét: "Thần tiên cái con khỉ! Mau lái thuyền cho lão tử!"
Còn có Ninja Phù Tang dùng tay không kéo thuyền trở lại.
Một quý tộc dưới sự hộ vệ của võ sĩ cưỡng ép lên thuyền.
Hắn hùng hổ ném ra một túi bạc.
"Đồ ngốc! Tiền cho ngươi, lập tức lái thuyền cho ta, nếu đám quái vật kia đến, tất cả chúng ta đều chết hết cả lũ!"
Nhà đò đã sắp khóc đến nơi.
"Không được đâu, mấy người mau xuống đi, thuyền này tuyệt đối không nhổ neo được đâu!"
Một kiếm khách trung niên mặt trắng càng rút kiếm ra uy hiếp nói: "Hừ! Còn không lái thuyền, có tin ta giết ngươi không!"
Nhà đò mặt mày ủ rũ ngồi phịch xuống đất.
"Ngươi giết ta cũng không lái được đâu! Mấy người dám cướp cả thuyền của thần tiên, sẽ bị báo ứng đó!"
Tên đao khách râu quai nón cưỡng ép lên thuyền đầu tiên cười nói: "Ha ha ha, thần tiên mà còn cần đi thuyền! Ngươi bị thuật sĩ giang hồ lừa rồi! Nếu thật có thần tiên, sao hắn không đập chết ta đi!"
Đao khách râu quai nón vừa dứt lời, bỗng nhiên phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến lạ.
Mọi người đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ra phía sau hắn.
Đao khách râu quai nón quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên bầu trời một đám người bay lên, chân bọn họ đạp kiếm quang, chấp tay sau lưng, áo quần bay phấp phới trong gió biển.
Mà bọn họ đều lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh Vi Tử giơ tay ngưng tụ đan hỏa, từ đan hỏa hai con hỏa long bay ra.
Đao khách râu quai nón cũng không phải hạng xoàng xĩnh, lập tức vung đao muốn chém tắt hỏa long.
Đáng tiếc hắn chỉ là một đao khách lục phẩm, đao khí vừa chạm vào hỏa long liền tan, trong nháy mắt đã bị hỏa long nuốt chửng.
"Oa a a! ! !"
Đao khách râu quai nón kêu thảm thiết nhảy xuống biển, tuy còn chút hơi tàn, nhưng hấp hối nửa sống nửa chín còn không bằng chết cho xong.
Thanh Vi Tử lạnh lùng nhìn những người khác nói: "Tự mình nhảy xuống biển đi, hay là để ta thiêu rụi mấy người xuống?"
Một giây sau, tiếng rơi xuống nước vang lên liên hồi.
Ùm! Ùm!
Đương nhiên cũng có người giả điếc làm ngơ định nhảy lên cầu tàu.
Nhưng vừa ở giữa không trung đã bị Thanh Vi Tử trực tiếp một hỏa cầu đánh rớt xuống biển.
Gã quý tộc Phù Tang không muốn nhảy xuống biển, vội nói: "Các vị thần tiên tôn kính, ta nguyện dâng một nửa gia sản, xin các ngài cho ta đi nhờ một đoạn đường!"
"Đồ không hiểu tiếng người."
Đan hỏa trong tay Thanh Vi Tử lại phân hoá thành hai con hỏa long bay xuống.
"Nha be be! ! !"
Gã quý tộc Phù Tang kinh hãi kêu lên, liền bị hỏa long nuốt chửng, trong chớp mắt đã bị thiêu thành một đống than đen hình người.
Còn bọn hộ vệ của hắn đã sớm nhảy xuống biển từ lâu.
Dù sao đối diện xuất ra những năm vị cửu phẩm, mười vị bát phẩm, chín vị thất phẩm, bọn họ lấy cái gì mà chống?
Khi những kẻ muốn cướp thuyền đều đã nhảy xuống biển cả, Trần Tiên mới khống chế phi kiếm đáp xuống thuyền.
Nhà đò mừng rỡ quỳ rạp xuống đất hỏi: "Thần tiên lão gia, có phải muốn về Trung Nguyên rồi không ạ?"
Trần Tiên gật nhẹ đầu: "Ừ, lái thuyền đi."
Nói xong, hắn liền vào khoang nhỏ trên tàu.
Nhà đò lập tức từ dưới đất bò dậy, gọi các thủy thủ: "Giương buồm lên đường!"
"A a a! ! !"
Các thủy thủ trên thuyền lập tức reo hò một hồi.
...
Sau khi thuyền lớn rời Phù Tang, tại Cao Thiên Nguyên Phù Tang, bên trong phế tích hoàng cung.
Một người giấy trong u quang biến thành hình người, chỉ thấy hắn mặc một thân hắc y bạch bào, trên cổ còn có một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, mái tóc đen tự nhiên rủ xuống, trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm.
Khí chất này xem xét là một cao thủ diệt chủng vong tộc.
"Cái ta này, gọi Đại Ái Ma Tôn thì hay."
Với tư cách tu sĩ chính đạo, Trần lão ma đương nhiên không thể làm ra chuyện đồ sát cả một nước tế lễ được.
Cho nên có một cái vỏ bọc làm vài chuyện vui vẻ vẫn rất cần thiết.
Ngươi bảo cả đảo không còn người sống sót, vậy chẳng phải không có người chứng kiến ư?
Vậy tế lễ xong xuôi.
Trần Tiên bản tôn sẽ đến lấy tài nguyên, đồng thời đem cả Vạn Cổ Tạo Hóa Lô đến.
Còn nhiệm vụ của hắn là cầm Vạn Cổ Tạo Hóa Lô đi Nam Cương một chuyến, luyện chế ra cổ thứ hai.
Tại sao lại là cổ thứ hai?
Bởi vì bản tôn ở Địa Cầu đã thu thập vô số virus, vi khuẩn, nấm luyện chế ra cổ thứ nhất.
Cái cổ đó tên là "Ôn".
...
Một nơi khác, phủ Lĩnh Nam Vương.
Trần Tiên phân thân người giấy trải qua nửa tháng đường dài, cuối cùng cũng đến phủ Lĩnh Nam Vương.
Lĩnh Nam Vương thực chất có ba cô con gái cũng xấp xỉ tuổi Trần Tiên, người lớn nhất hơn Trần Tiên ba tuổi, người nhỏ nhất kém Trần Tiên một tuổi, nhưng ba người đều không muốn gả cho Trần Tiên cho lắm.
Người lớn nhất hơn ba tuổi thích những tướng quân soái khí như Hoắc Khứ Bệnh, Triệu Tử Long, người lớn hơn một tuổi thích những tài tử phong lưu, còn người nhỏ nhất lại thích những thuật sĩ biết pháp thuật ảo diệu.
Mà trong mắt các nàng, Trần Tiên là con trai của một kiếm khách giang hồ, không biết cầm quân đánh trận, chẳng hay nâng bút cai quản thiên hạ, lại càng không có pháp thuật gì.
Kiếm khách ư? Các nàng đã thấy nhiều rồi, kiếm khách trong phủ còn nhiều đến đếm không hết.
Còn Lĩnh Nam Vương thì nổi tiếng là người thương con gái, dù hiện giờ Lĩnh Nam Vương chỉ là đồ giả, nhưng vì giữ vững thiết lập hình tượng, hắn vẫn luôn giả bộ là người yêu chiều con gái, cho nên trong tình cảnh ba cô con gái không muốn, hắn liền chưa đưa ra quyết định kỹ càng là gả ai cho Trần Tiên.
Lĩnh Nam Vương giả đau đầu nhìn ba cô "con gái" của mình.
"Trần Bất Phàm con trai của Trần Kiếm Quân đã đến rồi, ba tỷ muội các con ai nguyện ý cùng ta đi gặp hắn?"
Ba người cùng nhau lắc đầu.
Lĩnh Nam Vương bất đắc dĩ quay sang một nữ hài mặt không cảm xúc nói: "Hàn Nhi, từ hôm nay con là con gái thứ sáu của ta, con đi thay y phục rồi theo ta."
"Vâng."
Nữ hài mặt không cảm xúc gật đầu, ánh mắt trống rỗng, như một cỗ máy vô tình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận