Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 191: Cặn bã nam cư nhiên là mình fan? (length: 7515)

"Cái quái gì vậy? ! Trần giáo chủ vừa mới nói cái gì? Ngẫu nhiên tiêu diệt một tổ chức phạm tội?"
"Hắn nói hình như là đánh vào tổ chức tội ác, không phải tiêu diệt..."
"Cái này có gì khác nhau?"
"Ha ha ha, xem ra tối nay có chuyện vui để xem rồi."
Trần Tiên mở chức năng bình chọn, đưa vào mấy hạng mục bỏ phiếu.
"Thứ nhất, tổ chức buôn bán nội tạng, thứ hai, tổ chức buôn người, thứ ba, tổ chức sát thủ, thứ tư, tổ chức ma túy, thứ năm, tổ chức khủng bố, thứ sáu, tổ chức xã hội đen."
"Siêu quản phiền phức đồng bộ nội dung bỏ phiếu sang bên Viêm quốc một cái, hạng mục thứ nhất bắt đầu vòng bỏ phiếu thứ nhất, ví dụ như vòng thứ nhất bỏ phiếu ra tổ chức buôn bán nội tạng, vòng thứ hai sẽ bắt đầu bỏ phiếu xem ném vào nơi nào có tổ chức buôn bán nội tạng."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít khán giả đã ngồi thẳng dậy.
"Ngươi muốn làm vậy, ta đây coi như không mệt nhọc."
"Hắc hắc, ném ném, ta muốn ném chết những tên buôn người đáng chết kia!"
"Ném cái gì buôn người, ném tổ chức buôn bán nội tạng đi! Mấy cái đó mới là ma quỷ thực sự!"
"Ta là thành viên xã hội đen, vừa rồi lão đại bảo chúng ta cùng nhau ném tổ chức buôn bán nội tạng, vì cái đó không thuộc phạm vi làm ăn của bọn ta."
"Ta là F B I, là công dân America thì ném tổ chức khủng bố!"
"Chúng ta là người bị hại của chiến tranh dầu mỏ, chúng ta không phải tổ chức khủng bố, America mới là tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới!"
"Mấy tên nghiện ơi, phiền phức ném tổ chức buôn người, nếu không chúng ta hết hàng đó!"
"Fuck! Ma túy mới là mối nguy lớn nhất thế giới, thứ độc hại! Không có con buôn thì không có gái làng chơi giá rẻ!"
"Ha ha ha ha, mấy tổ chức phạm tội điên cuồng ném lẫn nhau."
"Ném xã hội đen đi, xã hội đen chuyện gì xấu cũng làm, buôn bán nội tạng, ma túy, buôn người đều là bọn nó!"
"Lầu trên, mẹ nó mày muốn chết à!"
"Ha ha ha, mới bắt đầu đã đặc sắc vậy rồi sao!"
Trần Tiên cười nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu danh ngạch đầu tiên của ngày hôm nay, id tên là 'Ta muốn kết hôn' có ở đây không?"
"Có ạ."
"Tốt..."
Trần Tiên gật đầu nhẹ liền gửi yêu cầu liên tuyến cho đối phương, rất nhanh đối diện đã bắt đầu kết nối.
Một cô gái tóc vàng đeo kính, vẻ mặt tiều tụy xuất hiện trước ống kính.
Nàng có chút cười khổ nói: "Trần giáo chủ anh khỏe, em là Lai Na..."
Đáy mắt Trần Tiên lóe lên ánh vàng, đã biết nàng đã trải qua những gì.
"Ừm, Lai Na, tình hình của em không tốt lắm nhỉ."
"Đúng vậy, tồi tệ thấu trời."
Lai Na cắn môi, đã có chút không kiềm được muốn khóc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả ném xong phiếu liền nhịn không được suy đoán.
"Chồng bỏ theo người khác à?"
"Đừng vậy, cũng có thể là người nhà có chuyện không may."
"Fuck, vậy chẳng phải càng tệ hơn sao!"
Lai Na nức nở nói: "Ô ô, Trần giáo chủ, em bị tên cặn bã đó lừa rồi, không những mất hết tiền cùng công ty, còn thiếu ngân hàng một khoản nợ lớn, em cảm thấy cuộc đời mình sắp tiêu rồi, em thật sự rất muốn chết!"
Trần Tiên mỉm cười nói: "Không sao đâu, ta giúp em tìm hắn là được rồi, em muốn dùng danh ngạch này để tìm hắn sao?"
Lai Na khóc càng thương tâm, nói: "Ô ô, danh ngạch này ban đầu em định dùng để tìm hung thủ giết em gái em, nhưng bây giờ em chỉ có thể cầu xin anh giúp em tìm tên cặn bã đó trước, mẹ em ở bệnh viện còn cần tiền!"
Trần Tiên cười nói: "Hôm nay ta tâm trạng tốt, vậy giúp em giải quyết hết luôn vậy, đừng buồn cô bé."
"Hức hức, cảm ơn anh Trần giáo chủ! Cảm ơn anh!"
Lai Na vừa nói vừa cầm lấy cái gối ôm hôn mấy cái.
Mà cái gối ôm kia chính là hình dạng Trần Tiên.
"..."
Nụ cười Trần Tiên lập tức cứng đờ, cái quỷ gì vậy? ? ?
"???? "
"What the fuck??"
"Trần giáo chủ vậy mà ra gối ôm, đáng yêu quá đi, tôi cũng muốn!"
"Không phải chứ? Cái này có tính là thần tượng hóa không? ! "
"Ha ha ha ha, nụ cười Trần giáo chủ trực tiếp đông cứng."
"Có ai làm hình silicon theo tỷ lệ chân người một một không?"
"Tìm công ty búp bê đặt hàng làm là được, có điều không biết họ có dám nhận đơn không."
"Ý là mua về rồi thờ cũng phải không, đương nhiên là không thể thiếu các chức năng khác."
"Shit, thờ trên giường sao? ! "
"Trần giáo chủ: Không hiểu sao có thêm chút tín ngưỡng kỳ quái..."
Mà lúc này Trần Tiên đang đưa tay xoa trán, cũng không nhìn thấy màn mưa đạn đang nổ tung kia.
Hắn giơ tay lên một cái nói: "Được rồi, Lai Na, đừng vậy, em như thế sẽ khiến ta rất ngại đấy."
Lai Na vừa lau nước mắt vừa nói: "Xin lỗi, em quá kích động, thật sự quá muốn cảm ơn anh."
"..."
Trần Tiên bó tay, có ai cảm ơn người ta như vậy sao?
"Thôi được rồi, tiếp theo tra tên cặn bã kia trước nhé."
Hắn vừa nói vừa bắt đầu kết ấn thi pháp, rất nhanh Thiên Cơ Kính đã hiện ra hình ảnh.
Chỉ thấy một người đàn ông có dáng vẻ hơi giống Tiểu Lý Tử phiên bản trẻ tuổi, da trắng, đẹp trai đang ăn mì và thịt nướng ở một tiệm mì, bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp đang ăn bánh bao nhân thịt, trông có vẻ ngượng ngùng.
Mà trước mặt hắn đặt một cái máy tính bảng, trong máy tính đang mở kênh trực tiếp của Trần Tiên, nhưng lại là nội dung về khóa dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe phát sau đó nửa giờ.
Trần Tiên vẻ mặt cổ quái, không ngờ tên cặn bã này lại là fan của mình.
Lai Na kích động kêu lên: "Đúng là tên khốn đó! Đáng ghét, hắn thế mà đã tìm được người mới rồi!"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đã đoán được đối phương đang ở đâu.
"Nội dung trực tiếp là nửa tiếng sau, hắc hắc, chênh nửa tiếng trực tiếp toàn cầu chỉ có một chỗ."
"Ha ha ha, xem ra hắn đang ở biên giới Viêm quốc! Ở đó cô gái nào cũng lai lai cả!"
"Còn có món mì, thịt nướng và bánh bao nhân thịt kia nữa, tôi đi du lịch đến đó cũng đã từng ăn, rất tuyệt."
"Xem ra là đang ăn trưa, ha ha ha, lát nữa hắn thấy mình chắc là ngơ luôn."
"Tiếp đó mọi người có thể xem tốc độ xuất cảnh của Viêm quốc."
Trần Tiên chuyển góc nhìn ra ngoài đường phố, để bảng số nhà và cảnh đường phố hiện lên một lần.
Điều đáng cười là không xa đó là một đồn cảnh sát.
"Tiếp theo chắc có thể đếm ngược rồi..."
"???? "
"Ha ha ha ha, khá đấy, trực tiếp xuất cảnh dùng chạy bộ còn nhanh hơn lái xe."
"Tôi cược ba phút."
"Tôi cược hai phút."
"Tôi cược ngoại trừ bốn người"
Trần Tiên vừa pha trà xong, đồn cảnh sát đối diện đã có năm cảnh sát nhân dân chạy ào ra.
Hai người canh giữ ở cửa ra vào, ba người còn lại trực tiếp tiến vào tiệm mì tìm người.
Rất nhanh bọn họ đã khóa được tên đầu vàng cặn bã.
Ba cảnh sát nhân dân tách ra bao vây đi qua, khi đi vòng qua sau thì một người ấn xuống vai hắn, một người khác thì lấy còng tay ra còng hắn lại.
"Xin mời, nơi này có một vụ án cần anh phối hợp điều tra, làm phiền anh về đồn với chúng tôi một chuyến."
Tên cặn bã hoảng hốt kêu lên: "Tôi, tôi là khách du lịch America, các anh muốn làm gì? Các anh không thể đối xử với tôi như vậy!"
"Vậy là đúng rồi, vụ án đến từ nước ngoài, hơn nữa chúng tôi làm đúng luật pháp rất văn minh, anh không cần phải la hét."
Một cảnh sát nhân dân biết tiếng Anh từ tốn nói.
"..."
Tên cặn bã làm sao không biết vụ án của mình xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận