Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 417: Yêu nhân tổ chức hiểu lầm (length: 8463)

Người giấy phân thân ngâm xong chỉ toàn những câu thần chú về trời đất, ba vòng mắt thường có thể thấy ánh sáng xanh như sóng nước khuếch tán ra.
Đem xung quanh mùi hôi thối, sát khí cùng khí độc chờ năng lượng tiêu cực toàn bộ đều loại bỏ đến không còn một mống.
Phía dưới mọi người nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay sau đó bọn hắn lại phát hiện pháp khí bị ô nhiễm cũng đều khôi phục, thậm chí so trước kia còn thêm tinh khiết có linh tính.
"Cảm tạ tiền bối đã giúp chúng ta thanh lọc ô uế!"
Lão thiên sư thở dài bái tạ, những người khác cũng tỉnh táo lại đi theo thở dài bái tạ.
"Cảm tạ tiền bối đã giúp chúng ta thanh lọc ô uế!"
Người giấy phân thân cười nhạt một tiếng, liền trong ánh sáng huyền ảo hóa thành người giấy như hoa rơi bay xuống.
Cuối cùng trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người tung bay trở về trong tay Triều Lộ.
Triều Lộ mặc dù có chút đau lòng thẻ trải nghiệm đại lão đến kỳ, nhưng cũng không dám lộ ra, mà là đối với đám người cười cười, liền đem người giấy thu vào trong túi áo đạo bào.
Dù sao cứ như vậy thì, người của tổ chức yêu nhân cũng không biết người giấy còn có thể dùng được hay không, không dám tùy tiện ra tay với nàng.
Nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở về Bạch Vân Quan, đem ngọc giản triệu hồi lấy ra cùng chính phủ hợp tác.
Một cái tế đàn lớn như vậy, còn cần nhiều tế phẩm như vậy, ngoài chính phủ ra chắc cũng không có tổ chức nào có thể kiếm đâu ra nhiều tội phạm tử hình đến thế.
Đương nhiên, đổi thành những tổ chức vô lương kia thì chắc chắn sẽ trực tiếp bắt người ở những khu vực hẻo lánh về làm vậy.
Lúc này, không ít người đều vô cùng nóng mắt và ngưỡng mộ.
Dù sao nếu người giấy này là môi giới triệu hồi vị thần tiên kia, hơn nữa không phải dùng một lần, thì chắc còn trâu bò hơn cả thiên sư độ của Thiên Sư phủ.
Trong phòng phát trực tiếp, khán giả giờ phút này cũng không ngừng hỏi tới.
« Lão bà, vị thần tiên này gọi là gì vậy? » « Tỷ tỷ đạo cô, thần tiên ca ca đẹp trai quá, sao các ngươi biết vậy? » « Cái người giấy này là cái gì vậy? Lợi hại quá đi! » « Ta tuyên bố, hôm nay MVP là Triều Lộ. » « Vị kia là tổ sư gia Bạch Vân Quan sao? » « Lão bà, cô nói gì đi chứ! » Triều Lộ lúc này nào có thời gian để ý tới phòng phát trực tiếp, bởi vì lão thiên sư cầm đầu cùng đám cao thủ đạo môn đều đến chào hỏi nàng.
...
Một nơi khác, vùng ngoại ô Ma Đô, bên trong một tòa biệt thự.
Đại sảnh biệt thự có bốn người đang ngồi.
Trong đó một người chính là Đắc Kỷ vạn người mê, mà người ngồi vị trí chủ tọa chính là nguyên soái Hắc Trạch của tổ chức yêu nhân, một trung niên nhân có sừng dê.
Hai chiếc ghế sô pha bên cạnh là hai người trong tứ đại tướng: Cây rụng tiền và quan lão gia.
Cây rụng tiền là một con chuột bạch bán yêu đến từ Đông Bắc, là nữ nhân được Hôi Tiên sủng ái để lại, mượn danh nghĩa Hôi Tiên mà vơ vét vô số của cải, cực kỳ giàu có.
Quan lão gia là một con rùa già bán yêu, số tuổi lớn nhất, có con cháu ẩn náu làm việc trong chính phủ, gián tiếp nắm giữ một quyền lực nhất định.
Mà lúc này trên màn hình lớn phòng khách đang chiếu phòng phát trực tiếp của Triều Lộ.
Dù sao những kênh tin tức khác đều bị ảnh hưởng bởi đám rắn và bóng ma quỷ mà mất tín hiệu trực tiếp, chỉ có bên nàng là vẫn còn có thể xem được.
Hắc Trạch vuốt ve ngọc giản trong tay nói: "Các ngươi biết tại sao ta tự phong mình là nguyên soái mà không phải là vương không?"
"Không biết." Vạn người mê lắc đầu nói.
Hắc Trạch cười nói: "Bởi vì ta vẫn luôn tìm một vị vương, một vị có thể dẫn bọn ta nghiền nát tất cả."
Ba người Vạn người mê vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Hắc Trạch tiếp tục nói: "Yêu Giao là ứng cử viên vương hậu mà ta coi trọng nhất, bởi vì nếu nó có thể hóa rồng thì sẽ có tư cách trở thành vương."
"Hả..."
Ba người Vạn người mê có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
"Vậy sao chúng ta không giúp nó?"
Hắc Trạch thở dài nói: "Bởi vì ta sợ, bất kể là đạo môn, Phật môn hay chính phủ, đều có thể lấy ra quân át chủ bài mà chúng ta không biết, cho nên im lặng theo dõi tình hình là tốt nhất."
Ba người nhẹ gật đầu.
"Đúng là... nếu chúng ta nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp đối mặt với vị thần tiên kia."
Vạn người mê hỏi: "Vậy nguyên soái còn có ứng cử viên vương khác không?"
Hắc Trạch cười cầm ngọc giản lên nói: "Chẳng phải là đây sao? Đạo môn có thể triệu hồi thần tiên, vậy thì chúng ta sẽ triệu hồi Ma Thần, bái vào dưới trướng Ma Thần."
Nói xong hắn đứng dậy ném ngọc giản cho Cây Rụng Tiền.
"Thời mạt pháp, đạo suy ma thịnh, kẻ không thuận theo đại thế cuối cùng sẽ thành cát bụi."
Ba người còn lại đồng ý gật gật đầu, chính đạo đã không thể thực hiện được, chỉ có ma đạo là trường tồn bất diệt.
...
Một nơi khác, Triều Lộ đã bí mật nói chuyện tế đàn cho lão thiên sư nghe.
Lão thiên sư nghe xong cũng nhíu mày.
"Thời mạt pháp, đạo suy ma thịnh, chẳng lẽ thần tiên hạ phàm cũng cần dùng cách này mới được sao?"
Triều Lộ vội giải thích: "Hả, cũng không phải, vì Huyền Vân Chân Quân chém giết Ma Thần nào đó đoạt được pháp bảo tế đàn của đối phương, nên mới có thể thông qua cách này mà được triệu hồi."
"Thì ra là thế, vậy thì hợp lý rồi..."
Lão thiên sư cũng dò hỏi về người giấy phân thân, dù sao hôm đó tại bệnh viện cũng có người của Thiên Sư phủ ở đó chăm sóc.
Phân thân đối phương tốn nhiều pháp lực như vậy cứu sống chín người của Bạch Vân Quan, chắc chắn có cách riêng để xây tế đàn tiến hành hiến tế triệu hồi.
Nếu đối phương là một Ma Thần thì hoàn toàn không cần tốn công cứu người, cứ trực tiếp tự xây tế đàn triệu hồi bản tôn giáng lâm là xong.
Huống hồ đối phương không chỉ biết Ngũ Lôi Chính Pháp mà còn biết Chú Thuật Toàn Thiên Địa, quả thực không thể nào bình thường hơn.
Dù sao hai thứ này đều là khắc tinh của yêu ma quỷ quái cả.
Cho nên lão thiên sư vẫn tương đối tin Trần Tiên là thần tiên chính thống của đạo môn.
Tuy phương pháp triệu hồi hắn có hơi lạ, nhưng hiện tại là đạo suy ma thịnh, nếu không mau có thần tiên đến tịnh thế thì chắc nhân loại chẳng mấy chốc sẽ phải đối mặt với đại kiếp.
Dù sao lần này yêu Giao chẳng qua chỉ là một trong vô số những mối đe dọa.
Có điều, sau vụ lần này, có lẽ những yêu ma quỷ quái có đầu óc sẽ đều im hơi lặng tiếng một thời gian.
Lão thiên sư dẫn theo mấy cao thủ của Thiên Sư phủ tự mình hộ tống Triều Lộ về Bạch Vân Quan.
Chỉ là khi nàng về đến phòng mình thì lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì trong phòng giống như bị trộm vào, lộn xộn cả lên.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, chạy đến chỗ hốc tối cất ngọc giản kiểm tra, quả nhiên bên trong trống không.
"Oa a a! Không có! Ngọc giản không còn! Chết chắc!"
Người canh giữ bên ngoài sân nghe được tiếng hét liền lập tức xông vào cửa phòng xem xét tình hình.
Khi bọn họ thấy gian phòng bị lục tung, còn có Triều Lộ đang ngồi khóc dưới đất thì ai nấy đều biến sắc.
Sắc mặt Bạch Vân Quan chủ vô cùng khó coi, hắn đã biết là ai làm, dù sao ân nhân của hắn vừa đúng là mất tích vào ngày thứ hai Triều Lộ rời đi.
Lúc đó hắn còn tưởng rằng đối phương tốt bụng, đi theo Triều Lộ bọn họ tham gia đại hội trảm Giao.
Nay liên tưởng đến việc hắn được cứu sống, có lẽ có điều kỳ quặc.
Bạch Vân Quan chủ nhanh chóng khoanh vùng nghi phạm là nhân vật số một của tổ chức yêu nhân, Đắc Kỷ vạn người mê nổi danh có tài Thiên Biến mỹ nhân.
Vừa nghĩ đến ngọc giản cứu vớt thiên hạ đã mất, hắn tự trách áy náy vô cùng, một ngụm tâm đầu huyết trực tiếp phun ra.
Hắn vô cùng áy náy kêu lên: "Đều tại ta! Là ta nhìn người không rõ bị tổ chức yêu nhân tính kế! Ta thẹn với đạo môn, thẹn với thiên hạ thương sinh!"
"Sư phụ!"
Triều Lộ không kịp khóc, vội vàng đứng lên lấy một viên đan dược cho Bạch Vân Quan chủ.
Lão thiên sư nhíu mày hỏi: "Là ai làm?"
Bạch Vân Quan chủ nghiến răng nghiến lợi nói: "Có liên quan đến tổ chức yêu nhân, hơn nữa còn có huyễn biến chi thuật cao siêu như vậy, chỉ có thể là Đắc Kỷ vạn người mê."
Lão thiên sư cau mày: "Thế mà lại là yêu nữ kia, bây giờ nhất định phải nhanh chóng phát động lực lượng của đạo môn và chính phủ để giành lại ngọc giản này mới được!"
"Hơn nữa không thể để cho bọn chúng biết công dụng của ngọc giản, bằng không bọn chúng nhất định sẽ chết cũng phải hủy ngọc giản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận