Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 276: Tiểu Hải quái đổ bộ America (length: 7618)

Ngay tại bờ tây Đại Tây Dương, khi các ông lão của Mỹ và Phong Diệp quốc đang họp, thì một đám sinh vật biển hình thù kỳ quái đã sớm thành đàn từ bí cảnh trốn ra, hướng về phía bọn họ mà đến.
Về phần tại sao lại là hướng bên này, là vì Hải Ma cổ đại đã đi về hướng khác, chúng sợ Hải Ma cổ đại nên đều chọn hướng ngược lại để tiến lên.
Ở bờ biển New York và Boston, vẫn còn vài du khách đang du ngoạn. Mặc dù Trần Tiên đã ban bố cảnh báo về bờ biển kéo dài ở Đại Tây Dương, nhưng đối với người Mỹ mà nói, quái vật biển khơi thực ra vẫn còn rất xa xôi.
Dù sao thì, quái vật biển khơi tấn công châu Âu, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không đến châu Mỹ bên này. Hơn nữa, bọn họ còn có Trần giáo chủ.
Quả thật quái vật biển khơi trong thời gian ngắn sẽ không đến, nhưng tiểu quái vật biển thì lại có.
Bãi cát náo nhiệt bỗng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
"Oa a a! ! Quái vật biển! ! !"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một sinh vật nửa thân trên giống người, nửa thân dưới giống tôm hùm màu lam lục bò lên khu nước cạn.
Nó cao ít nhất bốn năm mét, chiều dài từ đầu đến đuôi vượt quá tám mét.
Đầu như con cua, mấy con mắt màu vàng như bóng đèn chui ra từ vỏ cua quan sát bốn phía, miệng nó còn ngậm một cái chân người bị gãy đang nhai ngấu nghiến.
Hai càng tôm đầy gai ngược, vẫn còn mang theo nửa bộ xác người.
Những người đang bơi trong nước biển thấy nó thì hoảng sợ chạy lên bờ cát.
"Quái vật biển! ! Có quái vật biển! !"
"Trời ạ! Sao lại có thứ này!"
"Nhất định là từ đáy biển bí cảnh chạy ra, ta nhớ Trần giáo chủ trực tiếp còn có quái vật khác!"
"Đáng chết mặt trời không lặn lão! Bọn hắn đã mở chiếc hộp Pandora!"
Còn tên Tôm Nhân đầu cua này thấy con người sợ hãi la hét bỏ chạy, lập tức cảm thấy rất thú vị. Nó vứt chân gãy và nửa xác người đi, đuổi theo du khách gần đó ở khu nước cạn.
"Không không! ! !"
"Cứu mạng với!"
"Oa a a! ! !"
Chân tôm hùm của nó tựa như từng cây trường mâu đầy gai ngược, người nào bị nó giẫm lên thì lập tức có một lỗ thủng lớn trên người.
Có người bị treo trên chân nó, bị kéo đi hơn mười mét rồi mới rơi xuống đất máu me be bét.
Chỉ chốc lát một vùng nước biển rộng lớn bị nhuộm đỏ, đối phương dùng càng tôm cắt một cánh tay để thưởng thức, thịt người đối với nó, kẻ đã quen ăn cá, tựa như một món ăn mới lạ.
Nó nhìn lên trên bờ, món ngon như vậy mà còn nhiều thế sao, thật không thể tin nổi.
Ngay lúc nó đi lên trên bờ cát, một số người trên bờ đã lấy súng từ ba lô và trong xe ra.
"Mẹ nó! Giết chết cái đồ hải sản thối tha này!"
"Cút mẹ mày đi, đồ quái vật! Trên đất liền là địa bàn của con người! !"
Pằng pằng! Cộc cộc cộc! ! !
Thậm chí còn có người mang theo lựu đạn.
Oanh! Rầm rầm! !
Đáng tiếc, đạn bắn vào thân con Tôm Nhân đầu cua cũng không gây ra tổn thương lớn cho nó, người ném lựu đạn cũng có chút kém.
Dù vậy, cuộc tập kích công kích như vậy vẫn làm con Tôm Nhân đầu cua hết sức khó chịu, nó rụt mắt vào trong vỏ đầu, vội vàng lui xuống biển ẩn thân.
Người trên bờ cát thấy quái vật biển hình như đã trốn thì cho rằng mình đã đánh lui được quái vật Tôm Nhân đầu cua, lập tức phấn khích la hét.
"A úc! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta đánh lui được quái vật biển!"
"Ha ha ha! Các anh em, làm tốt lắm!"
"Nói cho ta biết ai mới là anh hùng! !"
Bộp bộp bộp!
Những người xung quanh đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Khi họ thả lỏng thì quái vật biển Tôm Nhân đầu cua lại bất ngờ tăng tốc ở trong nước.
Tôm bơi như thế nào trong nước?
Đó là dùng sức eo, cái đuôi vung mạnh, trực tiếp phóng vọt ra.
Pằng! Rầm rầm!
Nước biển đột nhiên nổ tung, quái vật biển Tôm Nhân đầu cua như đạn pháo lao vào đám người vừa bắn súng.
"Shit! ! !"
"A a! ! !"
Đám người lại lần nữa kêu sợ hãi, quái vật biển Tôm Nhân đầu cua đã bắt đầu tàn sát bừa bãi trong đám người.
Pằng pằng! !
Có người sợ hãi nổ súng vội vã, nhưng lớp giáp trên người con Tôm Nhân đầu cua cứng như sắt thép, đạn bắn vào chỉ có thể lưu lại một vết mờ rồi văng sang bên.
Những người xung quanh đang chạy trốn, nhất thời có người trúng đạn ngã xuống.
Mà những người cầm vũ khí nóng phản công này cũng trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của con Tôm Nhân đầu cua.
Chẳng bao lâu, trên bờ cát đã có thêm hơn hai mươi cái xác chết, nhưng quái vật biển Tôm Nhân đầu cua vẫn chưa chán, như mấy đứa trẻ ngỗ nghịch thích giết tiểu động vật, giờ phút này nó cũng giết đến nghiện.
Nó tiếp tục đuổi theo người bỏ chạy dọc theo bãi cát, tốc độ của nó trên bờ tuy có chậm hơn chút nhưng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với người đi bằng hai chân.
Chân tôm của nó rất phát triển, tựa như nhện và cua chân dài.
Hơn nữa, nó cũng không lạ lẫm gì việc chạy trên cạn, dù sao thì trong bí cảnh cũng có một hòn đảo lớn.
Những người bỏ chạy tán loạn trên bờ cát nhìn lại, phát hiện quái vật Tôm Nhân đầu cua sắp đuổi kịp thì lại sợ hãi kêu khóc.
Cuối cùng có người không chỉ vô ích kêu cứu mạng mà hô lên câu chú ngữ chính nghĩa trời giáng kia.
"Trần giáo chủ! Mau cứu ta! !"
Trong một gian phòng nào đó ở lầu các Chân Tiên quan.
Mười người giấy phân thân không nói gì, chỉ lắc đầu, cuối cùng cũng chịu cầu cứu đến bọn ta.
"Xem ra bản tôn dạy dỗ người Mỹ vẫn chưa đủ."
"Đúng vậy, gặp nguy hiểm lâu như vậy mới nghĩ đến cầu cứu chúng ta."
"Ai đi?"
"Oẳn tù tì."
Sau khi chơi oẳn tù tì ba lần thì bọn họ từ bỏ, vì ra cái gì cũng như nhau.
Ngay khi quái vật biển Tôm Nhân đầu cua sắp đuổi kịp cậu bé đang cầu cứu, thì trên bầu trời xuất hiện một vòng sáng, Trần Tiên người giấy phân thân cầm theo một cái tốt nhất ký nhảy xuống.
Hắn bay xuống bãi cát, một chưởng đánh nát con quái vật biển Tôm Nhân đầu cua ngay lập tức, một mảng lớn thịt nát màu lam lục cùng mảnh giáp vỡ văng ra một vùng bãi cát lớn.
Cậu bé đang bỏ chạy nghe thấy một tiếng nổ, nhìn lại thì phát hiện quái vật phía sau đã biến mất, thay vào đó là một bóng hình phiêu dật tiêu sái.
Cậu bé phấn khích la lên.
"Trần giáo chủ! ! !"
Người giấy phân thân quay đầu cười, ném cho cậu bé cái tốt nhất ký rồi thả mình nhảy lên, bay trở lại vòng sáng và biến mất.
Cậu bé bắt lấy mảnh thẻ tre, rất nhanh nhận ra ý nghĩa của chữ Hán ở trên đó, hiện giờ ở Mỹ việc học tiếng Viêm quốc đang rất thịnh hành, càng là khu tập trung nhiều người có học và những người khoe khoang tiếng Viêm quốc.
"Tốt nhất ký? Đây là chúc mình may mắn sao?"
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.
Rất nhanh, số lượng lớn cảnh sát, FBI và quân đội đã chạy tới.
"Con trai! Con không sao chứ? !"
Cậu bé phấn khích kêu lên với người bên cạnh: "Con không sao, là Trần giáo chủ cứu con! Con đã cầu cứu ngài, ngài nghe thấy! !"
Nói rồi, cậu giơ thẻ tre lên, "Ngài còn tặng cho con một cái tốt nhất ký!"
"Bố mẹ con đâu?"
Cảnh sát trưởng vừa hỏi, nét mặt phấn khích của cậu bé ngay lập tức ngưng lại.
"À..."
Cậu bé nhìn đám người trên bờ ở phía xa, cậu nhớ hai người bố mẹ nắm tay nhau chạy trên bãi cát.
Cậu bé nắm chặt nắm đấm, nói: "Chắc là bọn họ đã về đến nhà rồi..."
"? ? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận