Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 101: Tiến về di tích chi địa (length: 8081)

"Ward... Khụ khụ, có năng lực này? Ngài còn cần rương hành lý gì nữa?"
Linda thấy Trần Tiên có năng lực không gian, kích động suýt chút nữa buột miệng chửi thề.
Tiếp đó nàng cười nói: "Rương hành lý của chúng ta có thể gửi ở chỗ ngài được không?"
Trần Tiên khẽ gật đầu, Linda và những người khác hành lý gọn nhẹ, trên đường đi cũng có thể bớt chút thời gian.
Hắn nhấc hai cái rương hành lý lên, trực tiếp ném vào không gian tùy thân.
Linda không nhịn được kinh ngạc thốt lên: "Thật sự quá thần kỳ."
Nữ quản gia Lộ Dịch Ti lấy lại tinh thần liền đưa cho Trần Tiên một phần vé máy bay.
"Trần giáo chủ, đây là vé máy bay của ngài."
Trần Tiên cười lắc đầu: "Ta không cần, không ai sẽ chú ý đến ta."
Với ta là người qua đường giáp cái thần kỹ này, hắn có ngồi vào khoang điều khiển cũng không ai quản, chứ đừng nói là đi ké máy bay.
Lại thêm tốc độ thần hành trăm bước, phỏng chừng ngoại trừ camera trong cabin có thể ghi lại được hình ảnh hắn, còn lại các camera khác rất khó quay được hắn.
Linda và nữ quản gia nhìn nhau, có chút không rõ ý của Trần Tiên, nhưng Trần Tiên đã nói vậy, các nàng cảm thấy cứ làm theo là được.
Trần Tiên vỗ vai các nàng một cái, liền vào trạng thái ta là người qua đường giáp.
"Đi thôi."
"À ừm..."
Hai người nhẹ gật đầu, theo Trần Tiên vào sân bay.
Vào sân bay, người bắt đầu đông lên.
Lúc đầu các nàng còn nghĩ Trần Tiên xuất hiện ở đây có thể sẽ gây bạo động, kết quả sự thật lại nằm ngoài dự đoán.
Các nàng ngạc nhiên phát hiện mọi người dường như không nhìn thấy Trần Tiên vậy.
Không đúng, cũng không tính là không nhìn thấy Trần Tiên, vì những người đụng phải vẫn cảm nhận được có người tới gần sau đó bản năng giảm tốc hoặc tránh đường.
Lúc này, trong mắt mọi người, Trần Tiên giống như một người qua đường bình thường đến mức có thể hoàn toàn bỏ qua.
Ngay cả khi qua cửa lên máy bay cũng không ai để ý tới hắn.
Thậm chí khi lên máy bay, Trần Tiên ngồi vào chỗ vốn ghi trên vé máy bay của mình, cũng không có ai chú ý tới hắn.
Đến cả tiếp viên hàng không nhiệt tình ở khoang thương gia cũng chọn cách không nhìn hắn, không cung cấp cho hắn bất kỳ dịch vụ nào.
Linda và nữ quản gia ngồi ở khoang thương gia bên cạnh không nhịn được xì xào bàn tán.
"Trạng thái của Trần giáo chủ thế này, chắc là vào cả nhà vệ sinh nữ cũng không ai để ý đến nhỉ?"
"Tiểu thư... có thể đổi ví dụ khác được không, nghe có vẻ không lịch sự cho lắm."
"Khụ khụ, chỉ là ví dụ thôi, có gì mà không lịch sự, trong lòng ta tôn trọng hắn là được."
"Trong lòng ngươi quả thật rất tôn trọng hắn, ngay cả khi nói năng bậy bạ cũng gọi hắn 'đây'."
"À đây... Ta nên nói gì?"
"Ngươi không cần nói gì, là do có người cảm thấy rất hưởng thụ."
"..."
Linda ngớ người ra, lập tức hiểu được nữ quản gia đang trêu mình, hai người bắt đầu đùa nhau trong khoang thương gia.
Các nàng không biết, dù Trần Tiên không cố ý nghe lén cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"... "
Trần Tiên có chút cạn lời, dùng linh lực bịt tai lại rồi bắt đầu suy tư.
Sau hơn mười giờ bay, máy bay cuối cùng hạ cánh xuống I-rắc.
Máy bay vừa hạ cánh, ba người ngay lập tức làm thủ tục hải quan, dù sao hành lý của các nàng đều không có.
Ra khỏi sân bay, người của Linda đã được bố trí sẵn đến đón.
Ba người lên xe đi vào một thị trấn nhỏ ở rìa sa mạc, đó là nơi ở tạm thời của họ.
Trong trụ sở ngoài đội bảo tiêu của Linda, còn có một đội lính đánh thuê nhỏ.
Linda thu một số vũ khí đạn dược và vật tư thám hiểm, Trần Tiên đều cất hết vào.
Sau khi Linda và nữ quản gia Lộ Dịch Ti thay y phục và trang bị xong, đội ngũ liền xuất phát vào sa mạc.
Lính đánh thuê là thế lực bản địa, chỉ chịu trách nhiệm hộ tống bọn họ đến địa điểm chỉ định, sau đó sẽ đóng quân ở đó chờ tiếp ứng trong vòng nửa tháng.
Bảo tiêu nói sẽ có sáu người đi theo, sáu người khác ở bên ngoài chịu trách nhiệm liên lạc và tiếp ứng.
Vào trong sa mạc, Linda mở bản đồ da bò cổ, bản đồ vệ tinh cùng đủ loại thiết bị định vị bắt đầu chỉ đường.
Nếu không có người chuyên nghiệp như nàng, đoán chừng hắn có vào sa mạc này cả chục ngày cũng không tìm được vị trí bí cảnh.
"Nơi đó cũng giống như trạng thái của Trần giáo chủ, rõ ràng tồn tại nhưng lại khiến mọi người làm ngơ không thấy, tự động tránh đi."
"Thêm nữa bão cát thường xuyên xuất hiện, người bình thường đều sẽ không đến gần nơi đó, còn người nào vô tình đi lạc vào đó cũng chỉ bị nhốt bên trong không ra được, thành bữa tối của mấy con quái vật và con cự xà kia, cho nên vẫn luôn không bị thế giới bên ngoài biết đến."
"Nếu không phải ngài dùng Viên Kính Thuật nhìn thấy nơi đó, có lẽ chúng ta cũng không nghĩ tới trên đời này lại có một nơi thần bí như vậy."
Đi đến rìa ngoài khu vực bão tàn phá, xung quanh chỉ có những tàn tích đổ nát để tránh bão, nơi này giờ đã trở nên nhộn nhịp khác thường.
Cờ xí san sát, lều trại xếp thành hàng dài.
Linda cầm ống nhòm nhìn một chút, vẻ mặt có chút khó coi nói: "Đội thám hiểm của hoàng gia vẫn chưa rời đi, giờ lại thêm quân đội Mỹ và các đội thám hiểm khác nữa."
"Mấy tên khốn này đúng là như ruồi nhặng, hễ có cái gì là đều muốn xông vào nếm thử."
Linda cầm bộ đàm lên, quả quyết ra lệnh: "Đội thám hiểm số 5 trực tiếp tăng tốc xông vào khu bão, đội đóng quân quay về thị trấn bên kia."
Dù sao nơi duy nhất có thể đóng quân đã bị các thế lực lớn chiếm giữ, bọn họ không bố trí người đi chăng nữa thì ra ngoài cũng sẽ bị các thế lực này bao vây.
Chi bằng rút người trực tiếp còn hơn để họ bắt làm con tin.
"Rõ, bá tước."
Tiếng đáp lại vang lên trong bộ đàm, xe phía trước và xe phía sau quay đầu rời đi.
Chỉ còn lại ba chiếc xe ở giữa tăng tốc hết công suất, rầm rập tiến vào trong vùng bão cát không quá lớn.
Linda nhìn sang Trần Tiên, Trần Tiên gật đầu cười, thể hiện sự khen ngợi quyết định quả quyết của Linda.
Còn bọn họ không biết, ở bên khu vực tàn tích đổ nát.
Bất kể là đội thám hiểm hoàng gia, quân đội Mỹ hay các đội thám hiểm khác, đều nhận ra đoàn xe vừa xông thẳng vào vùng bão chính là Linda và Trần Tiên.
Ngay từ khi Linda đến Chân Tiên Quan, các thế lực lớn đã bố trí người để mắt tới họ.
Hơn nữa đội lính đánh thuê địa phương mà Linda thuê cũng liên tục cung cấp thông tin cho các thế lực này.
Không còn cách nào, ngay cả nước của bọn họ đối mặt với các thế lực kia cũng phải dè chừng, huống chi chỉ là một đám lính đánh thuê vô danh tiểu tốt.
Linda có chút lo lắng nói: "Hiện tại trong di tích bí cảnh, e là đã có thêm nhiều đội thám hiểm nữa, có lẽ bọn họ cũng nhắm đến con rắn đó..."
Trần Tiên ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói đầy ẩn ý cười lạnh:
"Ha ha, với ta thì bao nhiêu người ở trong đó cũng như nhau thôi, đồ của đạo gia, bọn họ không có tư cách nhúng chàm."
Chỉ cần hắn không cứu đám người kia, những người đó ở bên trong đó đều chắc chắn phải chết, ngoại trừ người của phe mình, người khác làm sao biết được hắn có được gì trong bí cảnh.
Thịt rắn, huyết rắn?
Một chiêu aoe của đạo gia quét qua, giết chết đám người thừa thãi không đáng, ngược lại có thể bán cho các ngươi một chút với giá cao.
Còn có hiệu quả hay không, ha ha, cái đó không phải việc của hắn.
Dù sao có ai biết huyết nhục con đại xà kia có tác dụng gì đâu.
Dù sao thích thì mua, không thì thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận