Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 45: Hoa hồng trắng trang viên (length: 7868)

"Ta nghe được, xung quanh Los Santos có tổng cộng 36 trang viên, có tới sáu cái máy bay tư nhân!"
"Sáu cái, số lượng nhiều như vậy sao? !"
"Hỏi xem sáu cái trang viên nằm ở vị trí nào, Trần giáo chủ nói trang viên phía tây nam đèn đuốc sáng rực, có thể đoán ra một chút."
"FYM, ai có bản đồ lớn Los Santos, mau mang đến."
"Để ta vẽ! Ta trước đây là giáo viên địa lý!"
Trong quán rượu, một đám gã đầu trọc và mấy cô nàng cứng cỏi bận rộn túi bụi.
Trần Tiên cũng đang dùng máy tính xách tay để tra cái gì đó.
Quả nhiên là để hắn tìm được tài khoản mạng xã hội của gã ác ma kia trên ins.
Hắn là một kẻ khoe mẽ, mang mác người Anh.
Lượng fan có hơn hai triệu.
Đối phương đăng tải rất nhiều tác phẩm hội họa, tượng điêu và ảnh sinh hoạt lên tài khoản mạng xã hội, trong đó có một dinh thự ở gần Hollywood, tên là dinh thự hoa hồng trắng.
Và ở dưới bài đăng của hắn, có vô số kẻ nịnh bợ để lại bình luận.
« Hoàng tử của tôi hôm nay cũng thật là đẹp trai! » « Đúng là quý công tử Anh Quốc, hôn một cái nha! » « Cavendish vì có anh mà trở nên tỏa sáng! » « Yêu anh mỗi ngày, Xách Áo • Cavendish… » "Quý tộc Anh quốc, ha ha, đạo gia ta cứ chém không lầm."
Trần Tiên cười lạnh trong lòng.
Đám người xe máy liếc nhìn màn hình, lập tức hét lên với những người khác: "Anh em! Trần giáo chủ có được thông tin của đối phương rồi!"
Đám người ngơ ngác, sau đó tranh nhau chen chúc lại gần bàn.
"Shit! Thế mà là trên ins!"
"Ta cứ tưởng là dùng phép thuật… thì ra là dùng mạng xã hội trực tiếp tìm tên, thật đơn giản mà tự nhiên."
"Dinh thự hoa hồng trắng? Ai biết nó ở đâu!"
Jack 123 gấp gáp hỏi mọi người, trông ra vẻ hắn đã nóng lòng muốn đích thân giết chết đối phương.
Có một cô nàng dáng người nhỏ bé nhưng vẫn rất cường tráng giơ tay lên và nói: "Ta biết! Ở gần Hollywood! Ở đó trồng rất nhiều hoa hồng trắng, ta trước đây đã từng cùng chị em đi xe đến đó chụp ảnh!"
Đại ca nhóm xe máy Tát Thẻ Tư lập tức vung tay hô lớn.
"Các anh em!!! Cầm vũ khí! Giết chết con súc sinh đó!!!"
"A a a a! ! ! !"
Toàn bộ quán rượu lập tức vang lên tiếng gầm rú của đám xe máy.
Với tư cách là người đứng thứ hai, Jack vô cùng xúc động ôm lấy đám người.
Sau đó, đám người xe máy từ trong quán rượu lôi ra một đống lớn vũ khí, trong đó có cả súng máy hạng nặng, gatling gun và pháo phản lực RPG.
Khi bọn họ rời khỏi quán rượu, không ít người dừng chân ở cửa, cau mày nhìn qua bên kia đường.
Chỉ thấy một chiếc xe của FBI dừng đối diện, Gerson và Hi Thụy mỉm cười chào hỏi.
Trần Tiên có chút cạn lời, không biết hai người này làm thế nào mà theo tới.
Gerson cười nói: "Tôi đến Chân Tiên quan phát hiện ngài không về thì đoán ngay là ngài muốn mang Jack tiên sinh đi báo thù, dù sao thì trước pháp luật không phải kẻ xấu nào cũng sẽ bị trừng trị nghiêm minh."
Jack căm hận cầm súng đi lên trước.
"Cảnh sát, các người muốn ngăn cản bọn ta sao! !"
Hi Thụy vỗ vỗ vào bộ đồ trang bị của mình nói: "Không, chúng tôi đến tham gia cùng các anh, có chúng tôi thì việc các anh báo thù sẽ thành hành động hợp tác giữa cảnh sát và dân, rất hợp pháp."
". . ."
Đám xe máy nhìn nhau, chà còn kiểu này nữa sao?
Trần Tiên vỗ vai Jack, đi lên phía trước nói: "Được, hoan nghênh các người tham gia."
"A a a a! ! !"
Đám xe máy lại lần nữa hoan hô.
Báo thù mà có tính hợp pháp, sau này không cần lo chuyện bị kiện cáo nữa, đấu chí của mọi người càng cao hơn.
Gerson mở cửa xe mời: "Trần giáo chủ, mời lên xe chúng tôi."
"Ừm."
Trần Tiên gật nhẹ đầu, ngồi vào ghế phụ.
Đám người xe máy rầm rập hướng về Hollywood mà đi.
Khi gần đến dinh thự hoa hồng trắng, đám người liền tắt đèn xe từ xa, giảm tốc độ chậm rãi tiến lại gần.
Bọn họ không tiến công từ cửa chính của dinh thự, mà là dựa vào tin tức mà Trần Tiên cung cấp, tấn công từ hướng gần Hollywood, phòng vẽ tranh của tên rác rưởi kia nằm ở phía đó.
Jack, mang theo đầy sự tức giận, vác súng phóng lựu nhắm vào tường rào tấn công.
"FYM Fuck! ! !"
Hưu! Oanh! ! !
Tường hoa hồng trắng bị phá tan một lỗ lớn trong ngọn lửa.
Hai chiếc mô tô kéo tấm ván gỗ lớn xông lên trước dẫn đầu, bọn chúng chạy đến trước lỗ thủng, đặt tấm ván trên đá vụn tạo thành một cầu ván cho xe máy chạy qua.
Sau đó, những người khác lần lượt vặn ga lao vào dinh thự.
Bảo vệ trong dinh thự đã phản ứng lại, đang thông báo tình hình và cầm súng chạy về hướng lỗ hổng.
Chỉ là bọn họ hầu như đều cầm súng ngắn, còn bên xe máy đều là hỏa lực hạng nặng.
Đại ca xe máy Tát Thẻ Tư ngậm xì gà, tay cầm gatling gun đứng bên cạnh xe máy chiến đấu, trên mặt là nụ cười dữ tợn.
Cảnh tượng như vậy hắn đã tưởng tượng vô số lần, không ngờ cũng có ngày được thực hiện.
Đám xe máy bọn họ bình thường không khi dễ ai, cũng không gây sự, chỉ thích cùng nhau ở vùng hoang dã hóng mát nướng đồ và tập thể hình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ là người thật thà, ngược lại bọn họ đều là một đám cơ bắp hoang dã cực kỳ tự giác.
Mặc dù bọn họ thích dùng nắm đấm đánh nhau, nhưng không có nghĩa là họ không có vũ khí.
Ngược lại đám người này hầu như ai cũng thích vũ khí hạng nặng, chẳng qua là không cần dùng tới mà thôi, để trong quán rượu cũng cảm thấy an toàn hơn.
Gerson và Hi Thụy lái xe việt dã, căn bản không thể vào lỗ hổng trên tường, nên chỉ có thể đậu xe rồi chạy bộ theo.
Khi họ vào đến trong dinh thự, cũng chỉ nhìn thấy ánh đèn phía sau xe của mấy chiếc xe máy.
Trong dinh thự đã xảy ra giao tranh, đám bảo vệ tay cầm súng ngắn chưa kịp phản ứng đã bị đám xe máy tốc độ cao bắn ngã.
Những bảo vệ khác thấy hỏa lực của đối phương quá mạnh, đều tìm vật che chắn hoặc rút lui về trong nhà lớn để phục kích.
Còn lúc này, khi nghe thấy tiếng nổ lớn và tiếng súng, Xách Áo làm sao còn tâm trí mà vẽ nữa.
Hắn vừa chạy ra khỏi phòng vẽ tranh, đã đụng mặt với người quản gia đang hoảng loạn cùng vài tên bảo vệ.
"Chuyện gì xảy ra? Sao ta nghe thấy tiếng nổ lớn và tiếng súng!"
Quản gia vừa kéo Xách Áo chạy, vừa giải thích: "Trần giáo chủ tìm đến rồi, dẫn theo cha của nạn nhân giết tới!"
Xách Áo khiếp sợ dừng lại.
"Cái gì? ! Sao hắn có thể làm được!"
Là một kẻ duy ngã độc tôn, kẻ giết người hàng loạt, hắn chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của thần thánh.
Vì trước đó, hắn chưa từng bị trừng phạt.
Quản gia vừa kéo Xách Áo tiếp tục chạy: "Bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện đó, mau đi theo ta! Trực thăng đã chuẩn bị xong, chậm một chút là không kịp!"
Mà lúc này, đám xe máy đã bị bảo vệ lợi dụng địa hình quen thuộc và các kiến trúc tạm thời chặn lại.
Đúng lúc bọn họ sắp đến chỗ máy bay trực thăng thì một bóng người từ hướng khác bước đến.
"Ngũ phương Lôi Thần, ta biết tên. Hô là đến, nhanh chóng roi điện đình... Ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!"
Nghe thấy tiếng niệm chú, sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, thắng gấp lại bước chân và kéo Xách Áo lại.
Đám bảo vệ cũng mới chú ý thấy có người tới, chưa đợi bọn họ chĩa súng vào Trần Tiên.
Một giây sau!
Ầm ầm! ! !
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, chiếc trực thăng trong nháy mắt biến thành một quả cầu lửa phát nổ.
Sóng xung kích và mảnh vỡ văng tung tóe hất văng tất cả những người xung quanh xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận