Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 102: Đây là dẫn độ vong hồn nghiêm chỉnh pháp khí, bốc lên khói đen là hiện tượng bình thường (length: 8050)

Dù là một cơn bão cát nhỏ, tài xế khi đã đi vào cũng rất khó phân biệt được phương hướng.
Ngay cả khi nắm chặt vô lăng, đạp hết ga thì vẫn có thể bị những hố sâu và sườn dốc làm thay đổi hướng đi.
Cho nên lúc này cần có người chỉ huy khi đi mù trong bão cát.
Linda, với thiết bị điện tử trên tay, giờ phút này đã hoàn toàn mất tác dụng, chỉ có chiếc la bàn cổ "run rẩy" chỉ hướng.
Linda chỉ vào vạch chia độ được khắc trên mặt kính của la bàn.
"Nơi này từ trường kỳ quái, la bàn ban ngày sẽ bị ép đổi 30 độ, mà hướng chúng ta cần đi là 45 độ, vậy nên nhất định phải rẽ hướng 75 độ."
Nói xong nàng lại nhìn hướng xe đang đi, lập tức chỉ huy:
"Lệch sang trái, đánh lái sang trái mười độ... Tốt, quay về."
Trong quá trình di chuyển, Trần Tiên còn thấy bốn chiếc xe Jeep bị lật và đang bị cát lún một nửa thân.
Không biết là đoàn thám hiểm xui xẻo nào chưa ra quân đã bị lật xe.
Bọn tài xế cũng nhìn thấy rõ, nên tốc độ xe rõ ràng giảm xuống một chút.
Linda cũng không nói gì, dù sao nàng cũng không muốn lật xe ở nơi hoang mạc rồi phải đi bộ.
Hơn nữa, có vẻ bão cát đang mạnh dần lên, bây giờ mà rời khỏi xe bọc thép thì chỉ có đường chết.
"Cách mục tiêu đã rất gần."
"Không phải rất gần, mà là sắp đến rồi."
Trần Tiên hai mắt lóe lên kim quang nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái nắp nồi lớn tỏa ra khí tướng đặc biệt đang úp lên mặt đất.
Không cần nghĩ cũng đoán được đó chính là khu bí cảnh bị kết giới trận pháp ngăn cách.
Linda nghe vậy lập tức nhìn về phía trước, đáng tiếc nàng chỉ thấy một màu vàng mênh mông của bão cát.
Khi xe đi đến rìa kết giới, Trần Tiên nhắc nhở: "Bây giờ giảm tốc độ, chuyển sang chạy song song, sau đó giảm xuống còn mười yard rồi từ từ tiến lên, bí cảnh là một cái lòng chảo, bốn phía là sườn đồi, cẩn thận khi lao vào sẽ bị té xuống sườn đồi."
Linda nghe vậy liền ra lệnh, ba chiếc xe lập tức giảm tốc độ và từ từ tiến lên.
Khi xe tiến gần vào kết giới, tầm nhìn phía trước liền đột nhiên mở rộng và sáng lên.
"A! Shit!"
"Ối trời ơi! Nơi này lại có một ốc đảo!!"
Một lòng chảo lớn màu xanh lục hiện ra trước mắt mọi người, mà vị trí của bọn họ lúc này là trên vách núi ở rìa lòng chảo.
Ba chiếc xe tài xế vội vàng dừng xe, tránh bị rơi xuống sườn núi.
Trần Tiên mở cửa xe bước xuống, những người khác cũng xuống theo.
Đám bảo tiêu vừa xuống xe liền cảm thấy không khí trong kết giới vô cùng trong lành, nghe thôi đã thấy tinh thần sảng khoái.
Linda cau mày, loại cảm giác này giống như khi bước vào Chân Tiên quan, bất quá Chân Tiên quan rõ ràng khiến người ta sảng khoái hơn.
Ngay sau đó họ nhìn xung quanh, từ kết giới đến chân sườn đồi chỉ có năm mét, nếu không có Trần Tiên nhắc nhở, với tốc độ vừa rồi mà lao về phía trước thì sau khi vào kết giới không kịp phản ứng sẽ trực tiếp bay xe xuống vách núi.
Hơn nữa, nếu không đổi sang chạy song song, chiếc xe đi đầu cho dù có dừng thì cũng sẽ bị xe phía sau đâm vào và cùng nhau rơi xuống.
Mà dưới vách núi là một con sông hình tròn, trên những bãi nước cạn đang chất đống những chiếc xe việt dã và xe bọc thép hư hỏng.
Còn dưới sông thì không biết đã chìm bao nhiêu chiếc rồi.
Lộ Dịch Ti hơi giật mình nói: "Còn may có Trần giáo chủ nhắc nhở, nếu không mới vào đã gặp tai họa lớn rồi."
Linda đi ngược lại vài bước rồi vỗ vào hàng rào kết giới, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Hình như chúng ta không thể đi ra theo đường cũ được."
Những người khác nghe vậy cũng tiến tới vỗ vào hàng rào kết giới, lúc này nó đã giống như một bức tường không khí cứng rắn.
Một bảo tiêu cầm xẻng công binh dùng sức đâm xuống, hàng rào vẫn không có một chút gợn sóng.
Trần Tiên đánh một chưởng vào kết giới, làm nó xuất hiện gợn sóng, nhưng gợn sóng rất nhanh biến mất.
"Nút tắt kết giới này nằm trong di tích, đi tìm phụ thân ngươi trước đi."
"Ừ."
Linda khẽ gật đầu, rồi bắt đầu tổ chức bảo tiêu chuẩn bị dây trượt để xuống núi.
"Một người xuống trước, rồi mang theo dây thừng bơi qua sông, buộc vào chiếc xe bọc thép hỏng gần bãi cạn, như vậy những người sau có thể trượt qua."
"Ta đi cho."
Trần Tiên nắm một đầu dây thừng, trực tiếp nhảy xuống sườn núi, như chim, lướt trên tường một khoảng, rồi vững vàng rơi xuống bãi cát sỏi ven sông.
"... "
Linda và mọi người đều sửng sốt, rồi cùng nhau lộ vẻ ngưỡng mộ.
Trần Tiên chọn chiếc xe bọc thép gần bờ nhất, nhảy qua, sau đó cột dây vào khung xe.
Bảo tiêu của Linda kéo dây thừng, xác nhận không có vấn đề rồi, liền trượt xuống đầu tiên.
Vù! !
Khi vừa lướt trên mặt nước, một con cá quái hàm răng nhọn hoắt đột nhiên nhảy lên.
Rầm! Rầm!
Con quái cá nhảy cao hơn ba mét, lao tới táp chân bảo tiêu.
Với thân hình trên trăm cân của nó, nếu chân bảo tiêu bị cắn trúng thì có lẽ đã bị xé nát luôn rồi.
Trần Tiên đang định ra tay, bảo tiêu đã phản xạ có điều kiện mà rụt chân lại, móc vào dây thừng, thành công né được phạm vi tấn công của con quái cá.
Xoạt xoạt!
Hàm răng sắc nhọn của con quái cá khép lại, phát ra âm thanh va chạm kinh người, rồi lại rơi xuống nước.
Bịch! Rầm rầm!
Bảo tiêu trượt tới xe bọc thép, an toàn chạm đất, mồ hôi lạnh đã chảy ra cả người.
Những người trên sườn núi cũng giật mình kêu lên, thấy đối phương không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Shit! Suýt chút nữa là có chuyện!"
"Tiểu thư, đừng nói tục."
Lộ Dịch Ti nhắc nhở, có chút không quen.
"Xoạt xoạt!"
Đội trưởng bảo tiêu móc ra khẩu súng ngắn cỡ lớn, trực tiếp mở khóa nòng rồi cầm trong tay.
"Tiếp theo ta xuống, những người khác dùng súng yểm trợ ta."
"Vâng."
Những hộ vệ khác đứng vào vị trí, chĩa súng về phía rìa vực.
Người bảo tiêu đã trượt tới bờ cũng cầm súng trường, chuẩn bị trả thù vụ suýt bị cắn chân vừa rồi.
Rất nhanh đội trưởng bảo tiêu liền treo mình xuống trượt.
Rầm rầm! !
Lần này có tới hai con quái cá nhảy lên, một trong số chúng nhảy cao ba mét và còn đang tiến lên, thứ chào đón nó là loạt súng ngắn của đội trưởng và những khẩu súng trường khác.
Pằng! Pằng! Pằng! !
Một tràng súng vang lên, hai con quái cá bị bắn thành huyết hồ lô rơi xuống sông.
Bịch! Bịch!
Những con quái cá khác ngửi thấy mùi máu tanh, liền kéo đến gặm xác hai con cá vừa bị giết.
Trong chốc lát tiếng bọt nước kêu liên tục không ngớt.
Bên bờ, Trần Tiên sờ cằm, rồi lấy Nhân Hoàng kỳ ra phẩy phẩy.
Hai linh hồn quái cá dưới sông, và hơn chục linh hồn từ những xác người trong đám xe hỏng bên bãi sông đều hóa thành u quang bay ra, sau đó bị hắn thu vào Nhân Hoàng kỳ.
Linda và những người khác cùng ngây người, dù sao hình tượng của Nhân Hoàng kỳ có hơi đáng sợ, hơn nữa còn tản ra khí tức tà ác màu đen mà mắt thường có thể thấy được.
Trần Tiên thu Nhân Hoàng kỳ lại, cười giải thích: "Đây là pháp khí dùng để dẫn độ vong hồn, bốc lên khói đen là hiện tượng bình thường, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta là tu sĩ Huyền Môn chính thống."
"..."
Nếu ngươi không giải thích thì chúng ta cũng không nghi ngờ ngươi.
Nhưng ngươi vừa giải thích một cách nhấn mạnh như vậy, thật là rất khó để người khác không nghi ngờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận