Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào

Ta Một Cái Đạo Sĩ, Biết Chút Pháp Thuật Thế Nào - Chương 110: Thổ hào đem giá cả gấp bội đánh lên đi. . . (length: 7719)

Trần Tiên vừa xuống xe, mấy tên cầm đầu đại diện cho các thế lực đội thám hiểm liền xúm lại.
"Trần giáo chủ, xin chào, tôi là người phụ trách đội thám hiểm của Mỹ, xin hỏi những thu hoạch của ngài ở di tích cổ có thể bán cho chúng tôi để phục vụ sự nghiệp nghiên cứu khoa học không? Chúng tôi chắc chắn sẽ trả giá rất cao."
"Trần giáo chủ, tôi là người phụ trách đội thám hiểm của hoàng gia Anh quốc, chúng tôi cũng muốn mua một ít máu của con rắn lớn trong di tích để nghiên cứu, mong ngài bán cho chúng tôi, giá cả chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng."
"Trần giáo chủ, cả Đại Hùng quốc chúng tôi cũng muốn mua một ít..."
Trần Tiên xua tay nói: "Không bán, không bán, đừng có mơ tưởng, con súc sinh kia quá lợi hại, ta đánh mất nửa ngày mới làm nó bị thương để mà thu được một chút máu thịt, Chân Tiên quan chúng ta còn không đủ dùng."
Nói xong, hắn đi về phía sau xe, mở cửa khoang xe.
Hai thùng nhựa đựng đầy Xà Huyết đục ngầu, một cái rương thịt vụn và một khúc đuôi gãy to hơn người hiện ra trước mắt mọi người.
Trên đuôi rắn, những chiếc vảy Địa Xà màu đen đỏ chính là màu sắc của con siêu mãng khổng lồ đã xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó.
Đôi mắt của tất cả mọi người ngay lập tức trở nên nóng rực.
Mùi tanh hôi ấy, trong đại não bọn họ, cũng biến thành ngọt ngào vô cùng.
"Trần giáo chủ, nhiều như vậy mà, bán một ít cho chúng tôi đi!"
"Đúng đó, các ngài thì tu tiên, bọn ta những phàm phu tục tử này chỉ có thể dựa vào nó để kéo dài tuổi thọ thôi."
"Đúng vậy, mà thứ này, ngài không có giấy phép cũng không mang qua được hải quan đâu, ngài bán một ít cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lo thủ tục giấy tờ cho ngài."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Trần Tiên trực tiếp im lặng, ra vẻ như mới ý thức được mình mang những thứ này qua không được hải quan.
Hắn thở dài, nói: "Bán thì cũng có thể bán cho các ngươi một ít, lát nữa ta làm đấu giá, chia một nửa làm mười phần, ai trả giá cao thì được."
"Mặt khác nói trước, máu thịt của con rắn lớn này tác dụng không tốt như các ngươi nghĩ đâu, tuy có hiệu quả kéo dài tuổi thọ nhưng ta đã thử qua rồi, cũng chỉ có hạn thôi, cân nhắc kỹ rồi hãy tham gia."
Đám người nghe xong thì ngẩn ra một chút rồi phản ứng lại, biểu cảm lại càng nóng bỏng.
Ngay cả Trần Tiên, một Lục Địa Thần Tiên cũng thấy có hiệu quả, vậy bọn họ dùng chẳng phải sẽ bay thẳng lên trời sao?!
Trong suy nghĩ của bọn họ, Trần Tiên chỉ là không muốn bán nên mới nói những lời kém chất lượng này để dập tắt tính tích cực của bọn họ.
"Tôi muốn tham gia!"
"Chúng tôi cũng muốn tham gia!!"
Trần Tiên bất đắc dĩ nói: "Thôi được, đừng có vây quanh nữa, mọi người vào khách sạn đi."
Các đại diện đội thám hiểm của các nước liền cùng nhau đi vào trong khách sạn, còn Linda cùng đội bảo tiêu thì mang đồ đạc vào đại sảnh.
Trần Tiên bảo người lấy một cái cân, bắt đầu cân những máu và thịt vụn kia.
Trần Tiên nhìn đồ vật trước mắt, do dự rất lâu, luyến tiếc nói: "Cái đuôi rắn này không có thịt gì, mà ta lại định dùng nó làm chiến lợi phẩm cất giữ, nên không đấu giá."
"Đây hơn 60kg thịt vụn là lúc ta công kích phần bụng và lưng của con rắn lớn, từng chút một móc ra, giờ lấy 30kg ra đấu giá."
Mọi người nghe xong, lập tức trong đầu tưởng tượng ra cảnh chiến đấu lúc đó.
Trần Tiên nhanh nhẹn tấn công con rắn lớn, mỗi lần tấn công đều móc ra được một miếng thịt vụn trên người nó, mà con rắn lớn kia chắc chắn sẽ vô cùng phẫn nộ tấn công lại, quá trình khẳng định rất nguy hiểm.
Mà thịt vụn phần bụng và lưng, nghĩ kiểu gì cũng có dinh dưỡng hơn cái đuôi chứ.
Tiếp đó, Trần Tiên lại nhấc nhấc hai thùng Xà Huyết đục ngầu.
"Hai thùng máu này là khi con rắn lớn bị thương, máu rơi xuống đất rồi ta mới thu lại, cho nên có lẫn chút bùn cát, để ý đừng mua."
"Một thùng này 45kg, thùng này 50kg, ta lấy thùng 45kg này ra đấu giá."
"Giờ máu thịt mỗi thứ chia làm 15 phần, mỗi phần bắt đầu từ 10 triệu đô la."
Đám lính đánh thuê trong khách sạn cùng đội bảo tiêu của Linda đều kinh hãi.
Mẹ kiếp, những thứ này chẳng phải tương đương với giá khởi điểm là 300 triệu đô la sao?
Điều khiến họ khiếp sợ hơn là các đại diện đội thám hiểm của các nước thế mà lại không cảm thấy đắt một chút nào, ngược lại ai nấy mắt đều rực lửa, hận không thể chiếm hết về cho mình.
Dù sao thì số nhân viên và trang thiết bị mà bọn họ phái đi mất tích, mỗi lần cộng lại cũng đều vượt quá thiệt hại 50 triệu đô la.
Đối với những đơn vị cấp quốc gia và các siêu phú hào này mà nói, 10 triệu đô la không ít nhưng cũng không nhiều.
"Giờ bắt đầu đấu giá phần thịt vụn thứ nhất, mọi người tự do trả giá, cách trả giá là trước tiên nói giá, sau đó nói tên thế lực mình đại diện."
"11 triệu đô la, đội thám hiểm America!"
"12 triệu đô la, đội thám hiểm Đại Hùng!"
"13 triệu đô la, đội thám hiểm Viêm quốc!"
"14 triệu đô la, đội thám hiểm Uy Quốc!"
"20 triệu đô la! Đội thám hiểm A Liên tù."
"..."
Các đại diện đội thám hiểm các nước trợn mắt nhìn về phía đội thám hiểm liên hợp của các thổ hào Trung Đông.
Trần Tiên suýt chút nữa nhịn cười không được, đúng là liên quân của các tù trưởng thổ hào, trực tiếp đẩy giá gấp đôi lên luôn.
Trần Tiên thấy không còn ai trả giá, tiện nói: "Vậy phần thứ nhất thuộc về đội thám hiểm A Liên tù."
Trần Tiên lấy túi ni lông, tựa như người bán thịt ngoài chợ, cân một phần thịt vụn cho người của đội thám hiểm A Liên tù.
Mà họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lấy ra một cái túi chườm đá, hộp giữ nhiệt bỏ túi vào trong đó.
"Bây giờ bắt đầu phần thứ hai..."
"20 triệu đô la! Vẫn là chúng tôi, A Liên tù!"
"..."
Các đại diện đội thám hiểm của các nước cùng nhau nhìn về phía người của A Liên tù, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Người của A Liên tù cũng có chút sợ hãi, cười xấu hổ nói: "A Liên tù của chúng tôi có 7 quốc gia, chỉ mua 3 phần thôi, không nhiều lắm đâu?"
"Nơi này ít nhất phải hơn chục quốc gia, còn có 7, 8 siêu phú hào cùng nhau tạo thành thế lực, mà ngươi bảo không nhiều à?"
Một đại biểu của quốc gia nào đó có hiềm khích lập tức đen mặt nói.
Trần Tiên nhắc nhở: "Mọi người có trả giá tiếp không? Không thì phần này lại thuộc về bọn họ."
Đám người lúc này mới ý thức được, giá cả không thể ít đi được, chỉ có thể bỏ thêm chút máu mà tiếp tục tăng thêm.
"21 triệu, America!"
"22 triệu..."
"25 triệu, đội thám hiểm liên hợp Phố Wall..."
Các đại diện các nước nhíu mày nhìn người vừa báo giá.
Người của đội thám hiểm liên hợp Phố Wall lịch sự cười với mọi người, sau đó nói: "Chúng tôi chỉ cần một phần."
Các đại diện các nước lúc này mới thu hồi ánh mắt, dù sao thì đám tài phiệt này có thể chi phối nền kinh tế toàn cầu, cũng có tư cách lấy một phần.
13 phần cuối, cơ bản đều bán được giá từ 25 triệu đến 30 triệu đô la.
Mà A Liên tù mua được phần đầu tiên với giá 20 triệu đô la lại kiếm được món hời lớn.
Còn hai kẻ mua với giá 30 triệu đô la lại là hai kẻ oán hận lớn, đó là Uy Quốc và Hầu Tử quốc.
Mà số Xà Huyết phía sau cũng bán được với cái giá tương tự, lần này Trần Tiên kiếm bộn 800 triệu đô la.
Sau khi bán xong, đại diện đội thám hiểm hoàng gia Anh liền đứng lên hỏi:
"Trần giáo chủ, xin hỏi một chút, đội khảo cổ của chúng tôi có vào được di tích không? Mà giờ thì họ sao rồi?"
Đại diện đội thám hiểm Uy Quốc cũng theo đó hỏi: "Đúng đúng, cả đội thám hiểm của chúng tôi nữa, họ còn sống không? Sao không đi ra cùng với các ngài?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận